*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thủy tinh cũng nhanh chóng từ một mặt hàng xa xỉ trở thành hàng hóa thông thường.
Bây giờ Kim Phi có công nghệ sản xuất tiên tiến nhất, việc kiếm tiền trước là điều đương nhiên.
Biết mình biết địch mới trăm trận trăm thắng, Kim Phi hỏi: "Sứ giả Ngụy Quốc có nói cho ngươi biết họ lấy nó từ đâu không?"
“Nói rồi”, Cửu công chúa đáp: “Nghe nói là do một đám hải tặc tóc đỏ cướp được”.
“Hải tặc tóc đỏ?”, Kim Phi hơi híp mắt lại.
Có rất ít người tóc đỏ ở châu Á, những tên cướp biển tóc đỏ rất có thể là người da trắng đến từ châu Âu.
Trước khi Kim Phi xuyên không, nguyên chủ chỉ là một học giả sống trong núi, chưa từng nhìn qua thế giới.
Các ngành công nghiệp khác nhau của Đại Khang rất lạc hậu, vì vậy Kim Phi cảm thấy rằng thế giới vẫn đang trong thời kỳ rất lạc hậu.
Nhưng bây giờ cả người châu Âu cũng chạy đến Ngụy Quốc rồi, ít nhất nó cho thấy sự phát triển của châu Âu phải tốt hơn Đại Khang, ít nhất là ngành đóng tàu cũng tốt hơn.
Cũng không biết liệu người châu Âu đã tìm ra châu Mỹ hay chưa.
Trong lòng suy nghĩ nhưng việc trên tay Kim Phi vẫn không dừng lại, cầm lấy ống sắt duỗi vào trong lò nung.
Nguyên liệu để làm thủy tinh là cát, sau khi được nấu chảy ở nhiệt độ cao, cát sẽ trở thành một chất lỏng sền sệt giống như xi-rô.
Đây là thủy tinh lỏng.
Dùng ống sắt lấy ra một viên nhỏ, kết quả Kim Phi còn chưa kịp thổi, chất lỏng thủy tinh đã rơi xuống đất.
Kim Phi không nản lòng, anh lại kéo ống sắt vào và lấy một viên khác.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Kim Phi đặt thủy tinh nóng chảy lên miệng lò đợi một lúc, nguội đi một chút mới lấy ra.
Lần này chất lỏng thủy tinh không nhỏ giọt, Kim Phi vội vàng áp miệng vào đầu kia của ống sắt để thổi khí.
Độ dẻo của chất lỏng thủy tinh rất cao, tương tự như độ dẻo của quả bóng bay, trong điều kiện bình thường, quả bóng này khi được thổi đến kích thước bằng quả bóng rổ sẽ không bị vỡ.
Nhưng không biết vì lý do gì, Kim Phi chỉ thổi hai lần, thủy tinh lỏng đồng loạt nổ tung.
May mắn thay, Kim Phi đang mặc một chiếc áo bảo hộ, nhưng một trong những công nhân đã đến quá gần, chân đạp vào một mảnh nhỏ, nhảy dựng lên vì nóng.
Kim Phi vẫn không bỏ cuộc, vất chất lỏng thủy tinh bị hỏng đi, lại lấy một viên khác.
Kết quả vẫn thất bại.
Một lần, hai lần…
Trải qua hơn chục thí nghiệm liên tiếp, hai má của Kim Phi đã phồng đến mức bị đau, nhưng y không thành công dù chỉ một lần.
Hoặc nó nhỏ giọt trực tiếp, hoặc nó bị làm mát quá mức và hoàn toàn không thể thổi được, hoặc nó phát nổ ngay khi được thổi
Lúc này, mặt đất khắp nơi đều bị