“Lão Điền, lô nguyên liệu này có thể có vấn đề, đổ hết chất lỏng thủy tinh trong lò ra ngoài đi".
Không thể tìm ra vấn đề ở đâu, Kim Phi dứt khoát bắt đầu lại từ đầu.
"Vâng!"
Người thợ đi thông báo cho Kim Phi vội vàng lấy dụng cụ, đưa hết chất lỏng thủy tinh trong lò ra ngoài bể nước.
Xèo xèo xèo!
Khói trắng bốc lên, nước trong bể lập tức sôi trào.
Chất lỏng thủy tinh cũng ngưng tụ nhanh chóng, biến thành nhiều khối thủy tinh khác nhau.
Kim Phi mặc dù biết công thức và phương pháp sản xuất thủy tinh, nhưng dù sao đời trước anh cũng không phải là dân chuyên nghiệp nên không biết đã thất bại bao nhiêu lần trong thí nghiệm.
Các công nhân đã quen từ lâu.
Lão Điền đang bận lau bếp lò, trong khi hai công nhân khác dùng xẻng chổi để loại bỏ những mảnh thủy tinh nhỏ trên sàn.
Soạt soạt soạt!
Những mảnh thủy tinh được đổ bừa vào một chiếc rổ lớn.
Cửu công chúa bước tới xem xét, thấy chiếc rổ chứa đầy các loại khối thủy tinh và miếng thủy tinh vụn.
Lúc này, mặt trời vừa xuyên qua cửa sổ chiếu vào, thủy tinh trong rổ phản chiếu ánh sáng khiến Cửu công chúa không mở mắt ra được.
"Xử lý những thứ này thế nào?"
Cửu công chúa lui lại mấy bước, chỉ vào cái rổ lớn hỏi.
"Còn có thể làm gì nữa, nghiền nát rồi chôn ở sau núi!"
Người thợ không biết thân phận của Cửu công chúa nên thản nhiên trả lời.
"Nghiền rồi... chôn hả?"
Cửu công chúa trừng mắt, hoài nghi mình nghe lầm.
Theo ý kiến của cô ấy, tất cả những mảnh thủy tinh này đều là tiền!
Cho dù thất bại, nhưng tốt hơn rất nhiều so với những thứ cô ấy thấy trong cung.
Chỉ cần xử lý nó một chút là có thể bán với giá cao ngất trời ở kinh thành.
"Quý nhân, hãy nhường chỗ cho ta đi qua!"
Lão Điền dùng kìm lớn để kéo khối thủy tinh đã ngưng tụ ra khỏi bể nước, ném nó lên bệ đá trong góc.
Ở đầu kia của bệ đá là một con lăn đá lớn, chuyên dùng để nghiền kính vỡ.
Những mảnh thủy tinh được lấy ra khỏi bể nước quá lớn để có thể dễ dàng nghiền nát, vì vậy Lão Điền đã đập chúng bằng những chiếc kẹp sắt lớn.
Bụp bụp bụp!
Một mảnh thủy tinh to bằng cái chậu rửa mặt bị đập vỡ thành nhiều mảnh, phát ra âm thanh chói tai.
Cửu công chúa cảm thấy trái tim mình tan vỡ cùng với mảnh thủy tinh.
Nhìn thấy Lão Điền lại nhặt một mảnh thủy tinh lớn hơn từ trong bể nước lên, Cửu công chúa luôn điềm tĩnh lại sốt sắng giậm chân.
Cô ấy bước tới trước mặt Kim Phi: "Tiên sinh, người kia đập nát thủy ngọc, còn nói nghiền nát xong sẽ đem đi chôn!"
"Thủy tinh rất dễ làm người ta bị thương, đương nhiên phải đập nát phải chôn rồi”.
Kim Phi đang cân cát mịn quay đầu lại nói: "Lão Lương, nhớ nghiền nát nó, sau đó tìm một nơi không có người, chôn sâu một chút”.
Trên thực tế, quy trình xử lý thông thường là bỏ lại kính vỡ vào lò nung để nấu lại, nhưng Kim Phi hiện đang thử nghiệm công thức hợp lý nhất không thể tùy ý trộn sản phẩm hỏng với nguyên liệu thô thử nghiệm, chỉ có thể chôn lấp sâu.
"Tiên sinh yên tâm”.
Người thợ đồng ý, gọi một người bạn đồng hành, khiêng chiếc rổ to đặt lên bệ đá.
"Đợi đã!"
Cửu công chúa nhìn thấy mấy người Lão Điền chuẩn bị nghiền khối thủy tinh bằng con lăn đá, nhanh chóng bảo dừng, rồi nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, tiên sinh có biết rổ thủy ngọc này sẽ đáng giá bao nhiêu tiền nếu được gửi đến kinh thành không?"
"Về chất lượng, những miếng thủy tinh này của ta chắc không thua kém gì những thứ mà sứ thần nước Uy tặng cho bệ hạ. Ta đoán chúng có thể bán được rất nhiều tiền, phải không?", Kim Phi mỉm cười trả lời.