Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 14: Chia Tiền Thưởng





Để khích lệ dân chúng săn bắt hổ dữ và ngăn chặn quan lại địa phương ép mua ép bán, triều đình quy định nha huyện phải trao tiền thưởng cho việc săn hổ, nhưng không được thu mua xác hổ.
Cắt lưỡi hổ để ngăn người khác mua lại xác hổ rồi đi lĩnh thưởng.
Bọn họ lĩnh tiền thưởng rồi tự đi tìm người mua xác hổ.
Sau khi kéo xe ra khỏi nha huyện, bọn họ lập tức bị mấy nhà buôn da thú nghe tin đến đây bao vây.
“Trần lão lục, ngươi cũng giỏi đấy! Giết chết được cả một con hổ! Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Năm nào thợ săn cũng đến huyện phủ để bán da thú, nên rất nhanh đã có người nhận ra gã rồi hỏi giá.
Giết hổ là một tin cực lớn ở làng Tây Hà, nhưng quận Kim Xuyên có mười sáu thị trấn, và hàng trăm ngôi làng, tất cả đều là vùng núi, có rất nhiều hổ.

Trung bình mỗi năm sẽ có hai đến ba con bị giết, thợ săn đã xem vài lần đấu giá hổ cho nên biết được đại khái giá tiền.
Một con hổ thường được mua với giá khoảng hai mươi lăm quan tiền.
Nhưng người thợ săn lại đưa ra bốn ngón tay rồi nói: “Bốn mươi quan tiền!”
“Trần lão lục, ngươi hồ đồ rồi sao? Ngươi không biết giá của một con hổ à?”
Nhà buôn da thú giận dữ mắng mỏ.

“Lão Chu, hổ của chúng tôi giống với hổ ở những làng khác đưa tới sao?”
Người thợ săn cũng không chịu thua: “Hổ bọn họ đem tới đều bị một đám người bao vây đâm chết, thủng lỗ to lỗ nhỏ.

Ngươi thử xem con hổ này của bọn ta đi, trên người chỉ có vài cái lỗ nhỏ, con hổ này còn to, màu lông cũng đẹp, các ngươi có thể so sánh được sao?”
“Vậy thì cũng không đáng bốn mươi quan tiền!”
“Mấy chục năm cũng không gặp được con hổ nào tốt như vậy, sao lại không đáng chứ? Ít hơn bốn mươi quan không bán!”

Sau nửa giờ mặc cả, cuối cùng con hổ được bán cho lão Chu với giá ba mươi hai quan.
Cộng thêm ba quan tiền thưởng của quan phủ, tổng cộng thu được ba mươi lăm quan từ con hổ này.
Một quan tiền là một nghìn đồng xu, ba mươi lăm quan tiền là nửa bao tải.
Đồng xu của Đại Khang vẫn rất đáng giá, một đồng xu có thể mua được một chiếc bánh bao thịt.
Với số tiền này, Kim Phi sẽ không phải lo lắng về tiền thuế và tiền ăn uống trong vài năm tới.
“Đi ăn cơm thôi!”
Có tiền trong tay cũng thấy chủ động hơn.

Kim Phi thấy trời đã chập tối, nên khoát tay tự đắc dẫn mọi người đi tìm quán ăn.
Từ sáng đến giờ, bọn họ đã đi mấy trăm dặm đường núi mà không ăn gì, đám người Trương Lương cũng đã đói nên cười vui vẻ đi theo.
Đại Khang không có món xào, đồ ăn chủ yếu là đồ hấp.

Mọi người vào một quán trọ sạch sẽ ven đường, mỗi người gọi một bát canh thịt và mì trắng.
Những thứ này đã là món ngon nhất trong quán trọ này.
Tiền ăn và ở tổng cộng mất bảy mươi đồng xu.

Trương Lương cảm thấy tiếc tiền thay cho Kim Phi cả đêm, cảm thấy Kim Phi thật hoang phí.
Bảy mươi đồng xu đủ để mua ngũ cốc thô và rau dại cho gia đình họ ăn trong một tháng.
Nhưng sáng hôm sau, Trương Lương mới biết thế nào mới là hoang phí thật sự.
Vừa gặp nhau vào sáng sớm, Kim Phi đã đưa cho mỗi người một bao lì xì, Trương Lương mở ra xem, bên trong có hai trăm đồng xu.

“Kim Phi, nhiều quá, ta không thể nhận được!”
Bao lì xì này nhiều đến mức ngay cả trưởng làng cũng cảm thấy khó xử.
“Không nhiều đâu, mọi người bỏ công cùng ta đi xa như vậy, không thể để bọn người đi một chuyến vô ích được!”
Kim Phi nói: “Ta bất tài vô dụng, nếu không nhờ mọi người chắc ta còn không đến nổi cổng nha huyện, chứ đừng nói đến việc bán được hổ với giá cao như vậy!”
Không phải Kim Phi khiêm tốn, mà là vì nếu không có thợ săn và trưởng lão mặc cả với thương gia thì chắc con hổ này chỉ bán được với giá mấy quan tiền.
Vậy thì sẽ chỉ được mấy nghìn đồng xu.
“Đều là người cùng làng, việc này nên làm mà!”
Trưởng lão nói: “Hôm qua ngươi mời bọn ta ăn thịt ăn mì cũng đã tốn không ít, hôm nay chỉ cần đưa thêm vài đồng lấy lệ là được rồi!”
“Đúng là người già chất phác!”
Kim Phi thầm thở dài, cố ý ngẩng mặt lên nói: “Kim Phi ta là người đọc sách, lời nói ra như bát nước đổ đi, nếu mọi người không nhận thì cứ việc vứt đi”.
“Người! Ngươi!”
Trưởng làng thấy tính khí cứng đầu của người đọc sách ở Kim Phi, chỉ đành cất lì xì vào trong lòng.
“Như vậy chẳng phải là xong sao?”
Lúc này Kim Phi mới gật đầu hài lòng, sau đó bắt đầu một một cuộc thu mua lớn.
Trong buổi sáng, Kim Phi đã tiêu tổng cộng tám quan tiền, không chỉ để mua lương thực, muối và các vật dụng cần thiết hàng ngày, mà còn mua rất nhiều thứ mà Trương Lương không biết hoặc cho rằng vô dụng, chất đầy cả nửa xe kéo.
Vốn định mua quần áo mới cho Quan Hạ Nhi, nhưng tìm cả huyện phủ cũng không thấy có quần áo may sẵn nên chỉ có thể mua hai mảnh vải rồi quay về tìm người may.
Sau khi mua xong, còn dư hơn hai mươi quan tiền, đựng đầy nửa túi, Kim Phi thấy phiền phức nên đổi hai mươi quan tiền thanh thỏi bạc để dễ dàng cầm hơn.
Mời mọi người ăn bữa cơm nữa rồi mới bắt đầu hành trình trở về.
Mấy người Kim Phi vừa bước ra khỏi cổng thành, nha dịch đã dẫn theo một thanh niên mặc áo giáp vào quán trọ Kim Phi ở đêm qua.
“Mấy vị quan gia muốn dừng chân hay ở qua đêm?”
Tiểu nhị vội vàng chạy ra tiếp đón.
“Không dừng chân cũng không ở lại, chỉ là muốn hỏi thăm một người!”
Nha dịch hỏi: “Hôm qua có mấy người bán hổ qua đêm ở chỗ ngươi phải không?”
“Bán hổ?”
Tiểu nhị sững sờ.
Hôm qua hắn rất bận nên không có thời gian hóng hớt, chỉ nghe nói có người bán hổ chứ không được nhìn tận mắt.
“Bọn họ có năm người, người đứng đầu là một ông lão, con có một học giả hiền lành và một người đàn ông cụt một tay”.

Nghe nha dịch nói vậy, tiểu nhị lập tức nhớ ra ngay: “Đúng vậy, hôm qua bọn họ ở đây, nhưng bọn họ đã trả phòng và rời đi từ sáng sớm rồi”.
“Có biết bọn họ đi đâu không?”
“Ta không biết!”
Tiểu nhị tò mò hỏi: “Quan gia, ngài tìm bọn họ làm gì thế? Chẳng lẽ bọn họ phạm tội gì sao?”
“Đừng hỏi những gì không nên hỏi”.
Gia dịch trầm giọng quát, tiểu nhị sợ tới mức rụt cổ lại, không dám hỏi thêm câu nào nữa.
“Bọn họ không phạm tội gì cả.

Tối qua ta kiểm tra con hổ, thấy người giết hổ là cao thủ bắn cung, nên muốn kết giao mà thôi, không có gì ác ý”.
Thanh niên mặc áo giáp cười nói: “Nếu ngươi gặp lại bọn họ thì đến biệt viện Khánh Phong ở thành Nam thông báo một tiếng, nhất định sẽ có tiền thưởng cho ngươi”.
“Rõ!”
Tiểu nhị nghe thấy biệt viện Khánh Phong, thái độ lập tức trở nên tôn kính.
Hắn đã từng nghe người ta nói rằng đó là phủ của một vị tướng quân vĩ đại.
Sau khi ra khỏi quán trọ, nha dịch thấy vẻ thất vọng trên mặt người thanh niên, liền an ủi: “Thiếu gia, quận chúng ta năm nào cũng giết vài con hổ, nếu ngài thích anh hùng giết hổ, ngày mai thuộc hạ sẽ đi tìm vài người cho ngài”.
“Không giống nhau”.
Người thanh niên mặc áo giáp nói: “Chân của con hổ đó bị mũi tên xuyên thủng, mũi tên trên trán cũng sâu nửa thước, chứng tỏ bị cao thủ cung nỏ giết chết, hơn nữa uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Chiến sự ở phía Bắc đang vô cùng cấp bách, rất khan hiếm những nhân tài như vậy”.
“Bổ đầu Trương, ngươi giúp ta để ý, nếu có tin tức của người này, hãy thông báo với ta một tiếng”.
“Công tử Khánh thật khách khí, việc này dễ như trở bàn tay”.
Nha dịch cúi người đồng ý..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.