Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 161



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Kiêu xoay người chạy đi.  

Vào giữa đêm, đoạn kênh cuối cùng đã được đào xong.  

Từ Kiêu men theo con kênh, tới phía sau núi Khôi Lang.  

Advertisement

Cuối kênh là một cái hồ ở lưng chừng núi, rộng hàng trăm mẫu.  

Lúc này, khoảng cách giữa hồ và kênh chỉ còn ba mét, chỉ cần đào ba mét cuối cùng là có thể đưa nước trong hồ vào kênh.  

Advertisement

Từ Kiêu hạ lệnh xuống, hàng chục binh lính Thiết Lâm Quân vung cuốc lên, điên cuồng đào bới.  

Ầm!  

Khoảnh khắc khi con kênh được đào thông, nước lũ đổ ào xuống.  

Hơn một nửa binh lính Thiết Lâm Quân đào kênh bị lũ cuốn trôi.  

Tuy nhiên khi chọn người đều chọn những binh lính biết bơi, bị trôi đi một đoạn bọn họ lại có thể bò lên bờ được.  

Nước lũ chảy xuống kênh, chẳng mấy chốc đã xuyên qua núi Khôi Lang, chảy lên mặt đường.  

Con đường núi này là con đường duy nhất từ Thanh Thủy Cốc đến thành Vị Châu.  

Khi đó Kim Phi vô tình đi qua thì phát hiện chỗ này địa hình thấp, tò mò hỏi binh lính Thiết Lâm Quân đi cùng liệu ở đây có chỗ nào tích nước không.  

Binh lính trả lời rằng đoạn đường này vốn là một cái hồ, cách đây hàng trăm năm, quý tộc Đại Khang muốn làm ăn với Đảng Hạng nên đã sai người đào cống dưới hồ cho cạn nước, vì vậy mới xuất hiện con đường này.  

Sau đó khi Kim Phi tiếp quản Thiết Lâm Quân, kiểm tra bản đồ địa hình khu vực xung quanh, phát hiện ra hồ chứa trên sườn núi Khôi Lang, ngay lập tức nghĩ tới dùng nước để chặn con đường này.  

Bảo Từ Kiêu tìm những binh lính quen thuộc địa hình gần đó, sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng mới xác định kế hoạch này.  

Sự thực chứng minh, kế hoạch của Kim Phi đã thành công.  

Khi trời sáng, con đường rộng lớn đã biến thành một hồ nước rộng hàng chục mét, sâu bảy tám mét.  

“Thì ra còn có thể đánh trận như vậy, tiên sinh đúng là thần mà, chỉ là một con kênh nhỏ bé lại có thể chặn được hoàn toàn con đường xâm lược phía Nam của người Đảng Hạng!”  

Khánh Hoài nhìn hồ nước, cảm thán nói: “Nếu như ngài ấy có thể thực sự giữ được Thanh Thủy Cốc, lần này việc chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng sẽ biến thành một trò cười, bọn chúng sẽ chết nhục ở đây!”  

“Hầu gia ngài yên tâm, tiên sinh đã làm mấy chục cái xe bắn đá, nhất định có thể bảo vệ được Thanh Thủy Cốc”.  

“Xe bắn đá thực sự lợi hại như vậy sao?”  

Khánh Hoài hỏi.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.