Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 173



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Kế Khuê nhíu mày thở dài.  

Hắn và Khánh Hoài cũng là đối thủ lâu năm, trước đây mặc dù từng bị Khánh Hoài dắt mũi mấy ngày trời, thế nhưng vẫn là hắn chiếm chủ lực tuyệt đối.  

Thế nhưng lần này thua quá thảm hại.  

Advertisement

Ban đầu tất cả mọi người đều nói lương thực của Thiết Lâm Quân đã bị đốt sạch, chẳng chống đỡ nổi được mấy ngày.  

Kết quả hiện tại toàn bộ Thiết Lâm Quân đều khoẻ như hổ, bọn họ thì phải đối diện với mối lo chết đói.  

Advertisement

“Đại soái, dù Khánh Hoài có thâm độc tới đâu thì lần này cũng buộc phải đánh thôi, nếu không đợi anh em đói tới độ không còn sức lực nữa thì chúng ta sẽ chẳng còn chút cơ hội nào nữa đâu”.  

Trác Bản nói: “Các anh em đều là chiến sĩ, tử trận cũng oai hơn là chết đói nhỉ?”  

“Vậy thì đánh thêm một lần nữa vậy”.  

Lý Kế Khuê bất lực gật đầu.  

Ngày hôm đó, Thanh Thuỷ Cốc nổ ra một trận chiến đấu tàn khốc nhất trong lịch sử.  

Hàng nghìn người Đảng Hạng giống như không cần tới tính mạng, phát động công kích ác liệt nhất về phía núi Thanh Thuỷ.   

Bên dưới con đường nhỏ trong núi, xác người chất chồng như núi.  

Trong hẻm núi, đá cũng va đập vào nhau cả ngày trời, đi tới đâu cũng là xe ba gác bị đốt rụi.  

Cuối cùng, người Đảng Hạng phải trả một cái giá tàn khốc là mấy nghìn mạng người mà vẫn bại trận.  

Trận đấu này cũng phá tan triệt để sự kiêu ngạo cuối cùng của người Đảng Hạng.  

Ngày thứ mười tám bị nhốt, tất cả thịt ngựa đều đã thối rữa, quân Đảng Hạng mất đi thực phẩm cuối cùng.  

Trên đỉnh núi Thanh Thuỷ, Kim Phi chắp hai tay sau lưng đứng trên một mỏm đá lớn, bình tĩnh nhìn về phía đại bản doanh Đảng Hạng bên dưới.  

Chiến trường không hổ là nơi thay đổi một người đàn ông nhanh nhất.  

Chưa đầy một tháng, dù là vẻ ngoài hay tâm lý, Kim Phi đều có những thay đổi hoàn toàn.  

Trước khi tới, y là một thư sinh mềm yếu mười tám tuổi, giết một kẻ lưu manh cũng thấy kinh hãi mấy ngày.  

Thế nhưng hiện giờ, người mà y hạ lệnh giết hại đã lên tới con số hàng nghìn, nội tâm lại chẳng có bất cứ dao động gì.  

“Tiên sinh, đang nghĩ gì mà tập trung thế?”  

Chung Ngũ tiến lên hỏi với vẻ hiếu kỳ.  

“Ta đang nghĩ trận chiến đấu này có phải nên kết thúc rồi hay không”.  

Kim Phi bình thản nói.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.