Kim Phi nói: "Chú nói với mọi người một tiếng, hôm nay làm xong không cần làm gạch nữa".
"Được, tí nữa ta sẽ nói với họ, ngày mai không cần đến nữa".
Trưởng làng đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng trong lòng vẫn hơi buồn.
Trong làng có không ít người dựa vào nghề làm gạch nên cuộc sống mới tốt hơn.
Advertisement
Xưởng gạch dừng, những người đàn ông lại trở nên nhàn rỗi, mỗi ngày không còn tiền công nữa, cuộc sống lại quay lại như trước.
Nhưng trưởng làng cũng biết, quyết định của Kim Phi là đúng, đã nung đủ gạch rồi, làm thêm không có chỗ để.
"Trưởng làng, vẫn phải đến chứ, làm xong gạch còn cần nung đã, nếu không mưa xuống thì không dùng được nữa".
Advertisement
Kim Phi cười nói: "Những người khác mà đồng ý, thì có thể giúp ta xây nhà, một ngày hai đồng".
"Nhà của cậu chẳng phải sắp xây xong rồi sao? Sao còn cần nhiều người như vậy làm gì?"
Trưởng làng nghi ngờ hỏi.
"Ta lại nghĩ đến việc làm ăn khác, chuẩn bị xây một xưởng mới".
Kim Phi nói: "Xưởng này xây xong, mọi người không cần nung gạch nữa, có thể chuyển vào xưởng mới làm việc".
Nếu đã bảo Chung Ngũ đi chiêu mộ cựu binh, mọi người đến cũng không thể để mọi người nhàn rỗi, vậy nên khi Kim Phi ra quyết định y đã nghĩ kỹ rồi, cần phải tiếp tục mở rộng con đường tài lộc khác của xưởng dệt.
"Cậu chuẩn bị làm gì?"
Trưởng làng hiếu kỳ hỏi.
"Tạm thời bí mật".
Kim Phi cười lắc đầu.
"Được, vậy ta không hỏi nữa".
Trưởng làng cũng cười.
Lão không quan tâm Kim Phi làm gì, chỉ cần đàn ông trong làng có việc làm, lấy được tiền công là được.
"Đúng rồi chú Lưu, ta xây phân xưởng có thể cần đến đất trồng rau nhà thím ba, chú giúp ta hỏi bà ấy, ta có thể mua lại".
"Yên tâm, cứ giao cho ta".
Trưởng làng vỗ ngực đảm bảo.
Kim Phi lại nói chuyện với trưởng làng thêm một hồi rồi mới về.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối, nhìn thấy Kim Phi đi vào nhà, Nhuận Nương bất giác liếc nhìn Quan Hạ Nhi, sau đó ôm miệng cười trộm.
"Nhuận Nương, muội muốn chết à, cười cái gì thế?"
Mặt Quan Hạ Nhi đỏ bừng lên, xấu hổ tức giận véo Nhuận Nương một cái.
"Tỷ tỷ tha mạng, ta không cười nữa".
Nhuận Nương vội vàng xin tha.
Miệng bảo không cười nữa, kết quả cười càng to hơn.