Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 208



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chung Ngũ vốn tưởng rằng kiểu gì cũng tập hợp được ba mươi người, bây giờ xem ra không hề dễ dàng gì.  

“Cứ tìm từ từ, không vội”.  

Kim Phi vỗ vai Chung Ngũ: “Ngươi phải nhớ kỹ, yêu cầu của ta là chậm mà chắc, không tìm được người thì cũng không cần vội, nhưng ta không cho phép ngươi bất cứ ai cũng lôi hết qua đây. Những tên vặt vãnh phẩm chất không đủ thì kiên quyết không nhận”.  

Advertisement

“Tiên sinh yên tâm, ta biết rồi”.  

Chung Ngũ nói: “Thực chất những kẻ dễ bị phân tâm cũng khó mà sống đến hiện tại, đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi”.  

Advertisement

“Đúng là vậy”.  

Kim Phi gật đầu.  

Năm ngoái Thiết Lâm Quân đã bị tổn thất nghiêm trọng, cần phải bổ sung nguồn binh từ những nơi khác, tất cả những đơn xin lui binh đều đã bị gửi lại.  

Nhóm cựu binh xuất ngũ gần đây đều là của hai năm trước.  

Hai năm gian khổ đủ để thử lòng người, có thể kiên trì đến hiện giờ, cơ bản đều là người lương thiện, chất phác, biết suy nghĩ cho gia đình.  

Người như vậy, ngày cực khổ cũng không khiến bọn họ có suy nghĩ lệch lạc. Bây giờ thấy được hi vọng cuộc sống, đương nhiên sẽ càng không.  

Còn phải lo cho gia đình…  

Nghĩ đến đây, trong đầu Kim Phi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.  

“Đúng rồi, lần sau khi đi tìm người, có thể nói với bọn họ, nếu như bằng lòng, có thể đưa người nhà đến thôn Tây Hà. Ta có thể sắp xếp cho phụ nữ đến phường tơ làm việc”.  

“Như vậy thì thật tốt quá”.  

Chung Ngũ lập tức đoán được Kim Phi vì sao lại làm như vậy, đưa người nhà của các cựu binh tới thôn Tây Hà làm nhân lực.  

Tuy nhiên Chung Ngũ không thấy vậy là sai.  

Hắn tin con người của Kim Phi.  

Chỉ cần cựu binh không làm chuyện gì sai, Kim Phi tuyệt đối sẽ không động vào người nhà của họ.  

Biết người biết mặt không biết lòng, dù sao Chung Ngũ cũng không dám đảm bảo, tất cả mọi cựu binh đều là người tốt.  

Cách mà Kim Phi đề xuất không chỉ giải quyết được lo lắng của các cựu binh mà còn có thể khống chế bọn họ ở mức độ cao nhất. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.  

“Nếu như có nhiều người đến quá thì ở đâu?”  

Trương Lương đột nhiên hỏi.  

Có thể sắp xếp cựu binh ở nhà của Tạ Quang, ở cùng với đám người Chung Ngũ, đều là một đám đàn ông, sống chung cũng không sao.  

Nhưng nếu như bố mẹ vợ con của bọn họ tới, không thể cũng ở đó được.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.