Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 209



Trương Lương hỏi.  

“Không phải chúng ta định tìm ba mươi cựu binh sao, vậy thì xây ba mươi căn đi”.  

Kim Phi nghĩ một chút rồi trả lời.  

“Chuyện này…”  

Advertisement

Trương Lương định nói như vậy thì sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng Kim Phi làm như vậy, người hưởng lợi chính là cựu binh của Thiết Lâm Quân.  

Hắn xuất thân từ Thiết Lâm Quân, đám người Chung Ngũ còn đang đứng bên cạnh, vì vậy hắn không nói ra được.  

Advertisement

Trương Lương không mở miệng được nhưng Mãn Thương thì không cần phải suy nghĩ đến chuyện đó, trực tiếp hỏi thẳng: “Tiên sinh, xây nhiều nhà như vậy, e là tốn nhiều tiền lắm?”  

“Không sao, cứ xây xong rồi tính tiếp, không được để người nhà của các huynh đệ đến mà không có chỗ ở được”.  

Kim Phi lắc đầu: “Tuy nhiên những căn nhà này không phải là tặng không cho bọn họ, nhà vẫn là của ta, bọn họ chỉ là tạm thời ở đó. Nếu như có người không làm công ở chỗ ta nữa thì ta sẽ lấy nhà về”.  

“Ngoài ra bọn họ sống ở đó, mỗi tháng phải nộp mười văn, coi như là tiền thuê nhà”.  

“Nên như vậy, nên như vậy”.  

Chung Ngũ vội vàng gật đầu.  

Đối với tiền công ba trăm văn mà nói, mười văn chỉ là một con số nhỏ mà thôi.  

Dù sao Kim Phi đã tốn nhiều như vậy để xây nhà, thu chút tiền thuê nhà cũng là nên làm.  

Thực chất Chung Ngũ không hề biết, Kim Phi làm sao có thể làm ăn thua lỗ được?  

Gạch ngói là vật liệu có sẵn, những nguyên liệu khác có thể ra sau núi tìm, Kim Phi chỉ cần bỏ chút tiền công là được.  

Mà những năm nay thứ rẻ nhất chính là tiền công, một ngày hai đồng là có thể thuê các thanh niên trai tráng làm việc rồi.  

Hơn nữa Kim Phi cũng không định xây ba mươi căn nhà riêng biệt, định tham khảo phòng lầu ở kiếp trước, xây một phát ba mươi gian phòng là được.  

Tính như vậy thì cũng không tốn nhiều tiền lắm.  

Nhưng đối với các cựu binh thì đây là một điều tuyệt vời.  

Đại Tráng và Thiết Chùy ăn cơm xong quay về, khi nghe thấy tin này, kích động đến mức suýt dập đầu với Kim Phi.  

Không chỉ bọn họ, đến cả Chung Ngũ và những cận vệ khác cũng có chút ngưỡng mộ.  

Nhìn xem, không chỉ sắp xếp công việc cho người nhà, còn được ở trong nhà gạch nữa…  

Phúc lợi này thực sự quá tốt luôn.  

Không ít cận vệ đều đã đưa ra quyết định, sau này khi xuất ngũ, nhất định sẽ tới làm việc cho Kim tiên sinh.  

“Tiên sinh, sau này cái mạng này của ta sẽ là của ngài, cho dù núi đao biển lửa, chỉ cần một câu của ngài, Thiết Chùy ta tuyệt đối sẽ không cau mày dù chỉ một chút”.  

Thiết Chùy nghẹn ngào giơ tay lên thề: “Nếu như vi phạm lời thề sẽ bị trời chu đất diệt”.  

“Ta cũng thế!”  

Đại Tráng cũng mau chóng lập lời thề. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.