*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lưu Thiết ghé sát tới bên cạnh Trương Lương hỏi.
Những người khác cũng tò mò nhìn Trương Lương.
Nhưng Trương Lương không đáp, như thể không nghe thấy vậy.
Advertisement
Cho dù đến hiện tại, ai cũng không thể bảo đảm rằng tất cả mọi người đều đáng tin cậy.
Nhỡ huynh ấy nói ra kế hoạch chiến đấu cụ thế, khi bọn thổ phỉ tới mà có người bất ngờ phản bội, vậy thì lúc đó tội lớn không kể được.
Advertisement
Lưu Thiết sờ mũi, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng may bọn thổ phỉ không khiến hắn xấu hổ quá lâu, từng nhóm từng nhóm đi qua chân núi, khí thế hùng hổ lao tới.
Vài trăm tên thổ phỉ thì thực ra không quá nhiều, nhưng đi trên con đường nhỏ trên sườn núi, kéo dài hàng chục mét, hơn nữa ai ấy tay cũng đều cầm đao dài, khuôn mặt hung dữ, trông vô cùng đáng sợ.
Thường ngày bọn thổ phỉ đến thu lương thực chỉ có vài chục người tới, nhưng lần này có thể nói là tới gần hết cả ổ, thế trận lớn hơn so với đi thu lương thực nhiều.
Vừa rồi những người dân làng còn tràn đầy nhiệt huyết và khí thế, bây giờ đã có người bắt đầu run rẩy, hối hận vì bản thân quá bốc đồng.
Trốn ở sau núi không tốt sao? Vì sao lại tự mình chạy tới hang cọp chứ?
Nhưng chuyện đã như vậy, bây giờ cũng không thể quay về được nữa rồi, chỉ đành lùi về sau nhiều hết mức có thể.
Kim Phi cũng phát hiện ra tình huống này, nhưng cũng không nói gì, ngồi lại xuống ghế, tập trung toàn bộ sự chú ý vào đám thổ phỉ đang gần tới.
“Đại ca, Thuyên Tử nói làng Tây Hà có thể có thần cung thủ, huynh đợi chút hãy qua đó, đừng tiến vào khu vực mục tiêu của bọn chúng”.
Nhị đương gia phóng ngựa đuổi theo đại đương gia: “Ta đàm phán với Kim Phi trước”.
“Thần cung thủ gì chứ, cùng lắm thì biết bắn vài mũi tên để săn bắn thôi, chúng ta dẫn theo mấy trăm huynh đệ đến, cho dù có mấy cung thủ thì có thể bắn chết bao nhiêu người chứ?
Đại đương gia cười gằn nói: “Yên tâm đi, cho Kim Phi thêm mấy lá gan hắn cũng không dám động vào ta đâu!”
Nhị đương gia nghĩ cũng đúng nên không nói thêm gì nữa.
Đội ngũ tiến vào trong sân, đại đương gia xua tay, bọn thổ phỉ đồng loạt dừng lại.
“Hí!”
Đại đương gia cưỡi ngựa đi tới trước mặt Kim Phi, trịch thượng hỏi: “Ngươi chính là Kim Phi?”
Thổ phỉ chính là thổ phỉ, cho dù là tiểu đầu mục hay là đại đương gia, vừa gặp mặt liền giả vờ hung hãn, tìm cách trấn áp đối phương xuống.
Kim Phi cười gằn một tiếng, ngồi vắt chéo hai chân, dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên thản nhiên hỏi: