Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 294



Khánh Mộ Lam mang theo binh lính nữ từ từ đi ra khỏi Đả Cốc Trường.  

Bọn họ đã trở thành huyết nhân, máu tươi chảy xuống từ trên đầu, từ trên quần áo, nhỏ xuống đất.  

Cho dù Kim Phi, Trương Lương hay các cựu binh, ngay cả phụ nữ trong thôn cũng có thể thấy được khí thế của những binh lính nữ đã khác.  

Nhiều phụ nữ trong thôn thậm chí cúi đầu, không dám nhìn họ.  

Advertisement

"Tiên sinh, kết thúc rồi!"  

Khánh Mộ Lam ôm quyền với Kim Phi, chân thành nói: "Cảm ơn tiên sinh!"  

Là người lãnh đạo của những binh lính nữ, cô ấy là người có cái nhìn trực quan nhất.  

Advertisement

Cũng hiểu rõ dụng ý khi Kim Phi bảo cô ấy mang binh lính đi giải quyết kẻ địch.  

Từ hôm nay, những tỳ nữ theo cô mấy năm mới thực sự có tư cách bước chân vào chiến trường.  

"Vất vả rồi!"  

Kim Phi cũng không khó chịu với máu trên người Khánh Mộ Lam, vui mừng vỗ vai cô ấy: "Nhuận Nương đã chuẩn bị xong nước tắm rồi, mấy cô đi tắm rửa đi".  

"Vâng".  

Người dân trong thôn đứng vây quanh tản ra thành một con đường để Khánh Mộ Lam mang theo những binh lính nữ rời đi.  

"Tiểu Phi, sau đây làm thế nào bây giờ?"  

Sau khi Khánh Mộ Lam rời đi, trưởng làng tiến lên bên người Kim Phi hỏi.  

Hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá, lật đổ tam quan của trưởng làng.  

Cho đến bây giờ, da đầu lão vẫn tê dại, khi đi chân mềm nhũn ra.  

"Vừa hay mọi người đều ở đây, chú Lưu bảo mọi đến xưởng dệt đi, ta có mấy chuyện phải nói".  

Kim Phi cười nói: "Ở đây hôi quá".  

"Vậy chỗ này phải xử lý thế nào?"  

Trưởng làng chỉ vào Đả Cốc Trường hỏi.  

"Giết được thổ phỉ núi Thiết Quán sẽ có tiền thưởng, sau khi huyện phủ đến nhận xác thì mới có thể chôn".  

Kim Phi nói: "Bảo Lương ca đến trông".  

"Vậy cũng đúng".  

Trưởng làng gật đầu, quay người bảo người dân đến xưởng dệt.  

Kim Phi sắp xếp Trương Lương và các cựu binh trông tù binh, sau đó cùng về.  

Sau khi đến xưởng dệt, Quan Hạ Nhi, Đường Đông và Tiểu Nga đã đợi sẵn ở cổng.  

"Tướng công, không sao chứ?"  

Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi, mau chóng bước lên đón.  

"Ta không ra tay, chỉ đứng đằng sau chỉ huy, sao có thể xảy ra chuyện gì được?"  

Kim Phi xoay hai vòng, chứng minh mình không sao.  

Giờ Quan Hạ Nhi mới yên tâm vỗ ngực: "Ban nãy Mộ Lam về, bọn họ toàn thân đầy máu, khiến ta sợ chết đi được". 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.