Công thành là một trong những vấn đề khó nhất trong trận chiến, đa phần đều chỉ có thể dựa vào mạng binh lính để phá.
Không chỉ Trịnh Phương, ngay cả Trương Lương và Khánh Mộ Lam cũng ngẩng đầu nhìn Kim Phi, muốn xem Kim Phi có cách nào không.
Kim Phi không trả lời, nhíu mày nhìn trận địa xung quanh, mở miệng hỏi: "Bây giờ ưu thế lớn nhất của đám thổ phỉ là gì?"
"Ưu thế lớn nhất của đám thổ phỉ là có được tường thành kiên cố, chúng có thể tấn công ta, nhưng ta không thể tấn công chúng".
Advertisement
Khánh Mộ Lam đáp.
"Nếu như chúng ta đứng cao hơn chúng thì sao?", Kim Phi hỏi.
Advertisement
"Vậy thì dễ đối đầu rồi!", mắt Khánh Mộ Lam sáng lên: "Nhưng tường thành của chúng cao tận hai trượng, chúng ta sao có thể cao được hơn chúng chứ?"
"Đừng chỉ hỏi ta, cô phải động não nghĩ chút đi".
Khánh Mộ Lam biết Kim Phi đang kiểm tra mình, cô nghĩ một hồi rồi đáp: "Thứ có thể cao hơn tường thành chỉ có thang thôi".
Đây là phương pháp công thành chủ yếu bây giờ.
Binh lính bê thang dựa vào tường thành, sau đó leo lên.
"Dùng thang thì sẽ có quá nhiều người mất mạng, thổ phỉ chỉ cần dùng giáo mác đâm ta thì chắc sẽ chết hết một nửa".
Kim Phi lắc đầu: "Chúng ta chỉ có từng này người, chết ở đây thì chắc không đánh nổi đâu".
"Vậy ta không nghĩ ra được cách nào tốt hơn..."
Khánh Mộ Lam lắc đầu, xấu hổ đáp.
"Haizz..."
Kim Phi thở dài dặn dò: "Lão Trịnh, bảo người của ngươi chặt mấy cái cây, không được to quá, nhưng phải cao hơn hai trượng rưỡi".
"Vâng!"
Trịnh Phương mặc dù không hiểu Kim Phi chặt cây để làm gì, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh, quay người đi tìm người chặt cây.
"Lương ca, huynh cũng đừng ngồi chơi, đi tìm mấy thân cây to bằng cánh tay, chặt thành từng khúc dài một trượng, chặt nhiều một chút".
"Được".
Trương Lương bắt đầu bận rộn.
Chẳng bao lâu sau, cành cây to nhỏ đã được xếp chồng lên nhau.
Kim Phi làm theo phương pháp giàn giáo trên công trường ở kiếp trước cùng với chòi canh gác ở thời Tống, chỉ huy cựu binh dùng dây thép gắn các thân cây với độ to nhỏ khác nhau, xây thành một cái chòi canh đơn giản.
Thực ra bên dưới chòi canh có bánh xe, nhưng thời gian có hạn, Kim Phi không làm bánh xe, mà xây một cái sân ở một nơi cao hơn hai trượng.
Từ ngoài nhìn vào trống giống một cái giàn giáo, nhưng ở mặt đối diện với đám thổ phỉ, Kim Phi dùng những cành cây to bằng cánh tay trẻ em để làm tấm phòng thủ, ngăn tên của đám thổ phỉ.
Lại bôi thêm một lớp bùn ẩm lên để ngăn lửa.
Chòi canh đơn giản dài một trượng, cao hai trượng đã được hoàn thành, trọng lượng khoảng một nghìn cân, hơn ba mươi cựu binh mới nâng lên được, từ từ lại gần tường thành của đám thổ phỉ.
Thổ phỉ nhìn thấy một thứ khổng lồ như vậy lại gần, lập tức cảnh giác, ào ào bắn tên bắn đá tấn công chòi canh.
Tiếc rằng lớp bảo vệ của nó dày như vậy, cựu binh nâng chòi canh trốn sau tấm bảo vệ, tên và đá không thể tấn công được.