“Đại đương gia, bảo bối thực sự của Lưu Giang được giấu trong phòng bếp”.
Thuyên Tử chỉ vào lò bếp: “Có lẽ là ở bên dưới lò bếp”.
Advertisement
“Sao ngươi biết?”
Kim Phi tò mò hỏi.
“Có lần ta tới tìm Lưu Giang, nhìn thấy ông ta cầm một miếng ngọc bội đi ra từ trong phòng bếp, người phụ nữ kia nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng ta đã nhìn thấy không có cái nồi nào đặt trên bếp cả”, Thuyên Tử trả lời.
Advertisement
“Đi xem xem”.
Kim Phi ra hiệu, Thiết Ngưu lập tức dắt người đi vào trong bếp.
Sau khi dọn sạch tro cỏ, thấy dưới lò bếp có một thùng nước được đậy bằng tấm sắt.
Thiết Ngưu lập tức cho người đập vỡ lò bếp, khiêng thùng nước này ra ngoài.
“Thằng chó Thuyên Tử, ngươi dám phản bội đại đương gia, đợi đại đương gia dắt người quay lại, nhất định sẽ chôn sống ngươi”.
Khi người phụ nữ bên ngoài cửa nhìn thấy thùng nước, lập tức nổi điên lên, giãy dụa muốn lao vào liều mạng với Thuyên Tử.
“Ngậm miệng lại cho ta!”
Cựu binh phụ trách trông chừng đạp một cái vào người cô ta, sau đó trói cô ta vào cột.
Nhưng người phụ nữ đó vẫn không ngừng chửi bới, cựu binh liền xé một mảnh vải từ y phục của ả rồi nhét vào trong mồm cô ta.
Trong sân, cựu binh lấy ra những chiếc hộp đựng vàng kim, ngọc bích và rất nhiều loại bảo vật khác nhau từ trong thùng nước.
Cuối cùng còn phát hiện một xấp ngân phiếu.
Thiết Ngưu nhanh chóng đếm xong, cười nói: “Tiên sinh, vàng kim có tổng cộng hai trăm lượng, ngân phiếu ba ngàn lượng, ngọc bích ngọc bội thì chưa đếm”.
“Xem ra Lưu Giang này đúng là rất giàu”.
Kim Phi cũng mỉm cười.
Khoảng thời gian gần đây, không chỉ phải xây nhà máy, còn phải lo cơm ăn áo mặc cho bao nhiêu người, quan trọng nhất là phải mua một lượng lớn quặng để luyện sắt, số tiền mà Kim Phi mang từ thành Vị Châu về đã dùng gần hết rồi.
Còn đang phát sầu vì lo lắng thì vô tình nhặt được một cục tiền từ trên trời rơi xuống.
Tỷ giá hối đoái hiện nay của vàng và bạc gần như là mười ăn một, hai trăm lượng vàng là hai nghìn lượng bạc.
Cộng thêm 3000 lượng ngân phiếu và hơn 1000 lượng bạc tìm thấy trước đó, số tiền trong tay Kim Phi đã đủ dùng rồi.
“Chẳng trách có nhiều người tình nguyện đi làm thổ phỉ vậy, thì ra kiếm tiền nhanh đến thế”.
Kim Phi không khỏi cảm thán.
Với quy mô của xưởng dệt hiện giờ, không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể kiếm được 2000 lượng bạc.
Nhưng sau khi đánh chiếm núi Thiết Quán, chỉ mất thời gian một ngày để làm được việc đó.
Nghĩ đến việc huyện phủ Kim Xuyên vẫn còn mấy đám thổ phỉ lớn nhỏ nữa, Kim Phi không khỏi động lòng.
Tuy nhiên chỉ là nghĩ trong lòng vậy thôi.
Lần này tiêu diệt được thổ phỉ núi Thiết Quán, phần lớn là do may mắn, nhưng sau một trận chiến như vậy đám thổ phỉ khác đều sẽ biết danh tiếng của làng Tây Hà, sẽ không dễ dàng khinh địch nữa.
Nếu như lại đánh trận, nhất định sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Vẫn nên thu hoạch lần này để phát triển việc làm ăn, như vậy mới là chiến lược lâu dài.
Đang suy nghĩ thì Khánh Mộ Lam dắt theo A Mai đi tới.
“Tiên sinh, những người phụ nữ đó đều không muốn về nhà thì phải làm sao?”