Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 312



Những cô gái bên cạnh cô ta dường như cũng bị ảnh hưởng theo, tất cả đều bắt đầu khóc thút thít.  

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, có vài cô gái còn không ăn cơm, ngồi dưới đất khóc lóc hết sức thương tâm.  

Kim Phi và mấy cô gái đang ăn trong tiểu viện của Lưu Giang, vội vã chạy ra ngoài khi nghe thấy tiếng khóc.  

Advertisement

"Thiết Ngưu, chuyện gì vậy?"  

Khánh Mộ Lam lạnh lùng hét lên: "Ta mới vừa đi vào một lúc mà các ngươi đã bắt nạt bọn họ rồi à? Ai làm, đứng lên cho ta!"  

Advertisement

Sắc mặt của Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông cũng rất khó coi.  

Bọn họ trấn an cả một buổi chiều mới miễn cưỡng làm giảm sự cảnh giác của các cô gái, để các cô thử đi ra khỏi căn nhà gỗ, nhưng kết quả vừa vào nhà dùng bữa thì các cô gái đã bật khóc...  

“Thưa cô Mộ Lam, không ai bắt nạt họ cả”.  

Thiết Ngưu vô tội nói: “Tiên sinh đã dặn chọc họ thì sẽ bị đánh, bọn ta ai dám bắt nạt họ chứ?”  

“Không thì sao họ khóc?”  

“Ta cũng không biết”.  

Thiết Ngưu ấm ức nói: “Vừa rồi vẫn còn bình thường, nói khóc là khóc vậy thôi”.  

“Tiên sinh, Lương huynh, bọn ta không bắt nạt họ thật mà”.  

Trịnh Phương cũng nói: “Ta chứng kiến đây, các huynh đệ không hề nói một câu nặng lời nào”.  

“Uyển Nương, cô nói đi rốt cuộc là sao?”  

Khánh Mộ Lam gọi một cô gái đầu hai mươi trong đám người: “Kim tiên sinh không phải là thổ phỉ, huynh ấy là người tri thức, nếu mấy tên này bắt nạt thì cô chỉ cần nói, tiên sinh sẽ xử lý cho cô”.  

Cô gái tên Uyển Nương hơi lớn tuổi một chút, đã quen chăm sóc em trai, em gái ở nhà, sau khi bị bán đến núi Thiết Quán cũng cố gắng quan tâm, chăm sóc đến các cô gái khác nên cũng rất được yêu thích trong hai nhóm con gái này, cũng xem là thủ lĩnh được các cô gái ngầm thừa nhận.  

“Các huynh ấy không bắt nạt bọn ta, họ còn quan tâm hỏi bọn ta ăn no chưa”.  

Uyển Nương lau nước mắt: “Bọn ta… bọn ta lên núi chưa từng được ăn một bữa no… Các tỷ muội nghĩ đã nhìn thấy được hy vọng, nhớ đến chuyện thương tâm”.  

“Tỷ ơi, ta biết cảm nhận của tỷ, trước khi gặp được tướng công, ta cũng nghĩ không thể sống tiếp được nữa, từng nghĩ đến cái chết không chỉ một lần, gặp được tướng công…”  

Quan Hạ Nhi kéo tay Uyển Nương, dịu giọng nói về chuyện cũ của mình.  

Phải nói về việc an ủi người khác, Quan Hạ Nhi làm tốt hơn người có tính cách hơi nóng nảy như Khánh Mộ Lam, các cô gái bên cạnh cũng dần ngừng khóc, vây quanh Quan Hạ Nhi như muốn nghe kể chuyện.  

Được người khác khen ngợi như thế, dù da mặt Kim Phi có dày thế nào cũng ngượng ngùng.  

Y sờ mũi, sau đó xoay người quay về ăn cơm.  

Đường Đông Đông và Khánh Mộ Lam nhìn nhau, che miệng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.