*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trịnh Phương gật đầu.
Kim Phi kiểm tra nỏ hạng nặng và xe bắn đá Trịnh Phương bố trí, xác nhận không có vấn đề gì mới dẫn đội xe đẩy về.
Lúc đến thì cứ giục ngựa đi cho nhanh, lúc về lại chậm hơn rất nhiều.
Advertisement
Chiếc xe kéo tiền đồng bị đè nặng phát ra tiếng lạch cạch, năm sáu người đàn ông cùng đẩy mới có thể di chuyển bình thường.
Thổ phỉ bị bắt của núi Thiết Quán vừa lúc có tác dụng, ra sức kéo xe.
Advertisement
Ăn xong bữa sáng bèn xuất phát, mãi đến nửa buổi chiều mới xem như về đến ranh giới làng Tây Hà.
Chưa kịp vào làng đã nhìn thấy dân làng vây quanh trên khu đất trống, loáng thoáng còn nghe tiếng cãi nhau.
“Mọi người chuẩn bị chiến đấu”.
Trương Lương hô lên, các cựu binh lập tức rút đao ra, làm động tác chuẩn bị tấn công.
Kim Phi cũng nhíu mày.
Lúc này cựu binh đều được y dẫn đi, nếu có thế lực thổ phỉ khác nhân lúc này đến gây rối, các cựu binh ở lại canh giữ và các nữ binh chưa chắc có thể giải quyết.
“Thiết Chùy, dẫn người của ngươi đi xem thế nào?”
Trương Lương lại nói, lập tức có sáu cựu binh bước ra khỏi đội hình, cưỡi ngựa chạy sang đó.
Không lâu sau, một cựu binh trong đó quay lại: “Tiên sinh, Lương huynh, là quan gia huyện phủ đến khám nghiệm tử thi”.
“Khám nghiệm thì khám nghiệm, ồn ào cái gì thế chứ?”, Trương Lương hỏi.
“Người khám nghiệm tử thi oán giận thủ đoạn của chúng ta quá tàn nhẫn, hắn không khám nghiệm được bèn nói chúng ta giết người tàn ác, huynh đệ Thiết Tử không nghe nổi nữa bèn cãi nhau với họ”.
Cựu binh nói: “Nhưng nghe nói tiên sinh về, huynh đệ Thiết Tử cũng không còn cãi với họ nữa”.
Nói rồi thì thấy Lưu Thiết tức giận chạy đến.
Kết quả Lưu Thiết chạy đến trước mặt Kim Phi nhưng lại không nói chuyện khám nghiệm tử thi mà nhỏ giọng nói: “Kim Phi, cha ta bảo đến nói với huynh, huyện phủ cử quan gia đến hình như là soi mói gì đó, đang đợi huynh ở trong làng”.
“Quan gia bên trong tên gì?”
“Ta cũng không biết, cũng không dám hỏi”, Lưu Thiết nói: “Nhưng ta nghe hình như bên khám nghiệm gọi ông ta là Chu sư gia”.
“Chu sư gia?”, Kim Phi cười nhạo nói: “Đến cũng nhanh đấy! À phải rồi, không cho người của ông ta vào xưởng dệt đấy chứ?”
“Yên tâm, ta đã bảo người trông coi xưởng dệt và xưởng luyện sắt, đảm bảo không một con muỗi nào lọt vào”.
Lưu Thiết vỗ ngực nói: “Vì chuyện này mà quan gia đó còn nổi cáu, nhưng ta không sợ hắn, cứ canh ở cửa không cho vào thì hắn cũng hết cách”.
“Làm tốt lắm”.