Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 327



Lưu Thiết lau khóe mắt, vỗ vỗ ngực cam đoan.  

"Ta cũng thế!"  

Advertisement

Những người đàn ông khác cũng noi gương Lưu Thiết, thậm chí có người còn giơ tay thề.  

Có bao nhiêu người chân thành, bao nhiêu người chỉ chạy theo xu hướng, Kim Phi chả buồn để tâm.  

Advertisement

Nhìn thấy nhiều bánh cao lương, bí ngô và những thứ khác chất đống lộn xộn trên mấy chiếc xe đẩy, y cười hỏi: "Đây là cái gì?"  

Hơn một nửa số người dân ở làng Tây Hà và Quan Gia đều ăn cơm trong nhà ăn của xưởng may. Tất cả thức ăn ở nhà được để dành cho người già và trẻ em. Rất ít người còn ăn cao lương nữa. Lưu Thiết sẽ không mang những thứ này từ huyện phủ đến.  

"Đây là phúc của Phi huynh đấy".  

Lưu Thiết cười nói: "Tin tức chúng ta giết bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán đã lan truyền ra bốn phương tám hướng. Khi chúng ta đi qua những ngôi làng khác, mọi người đều đặt đồ đạc lên xe của chúng ta, nói rằng họ rất biết ơn vì đã giết được bọn thổ phỉ, giúp họ có cuộc sống tốt đẹp hơn".  

"Không chỉ những làng xung quanh, mà huyện lệnh cũng dán thông cáo ở cổng thành nói điều này. Bây giờ ai nhìn thấy đàn ông đi ra từ làng Tây Hà cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên".  

"Đúng thế, hôm nay đi ăn. Cửa hàng nghe nói chúng ta đến từ làng Tây Hà, canh thịt quả thật nhiều hơn bình thường".  

"Chủ hàng vải thu mỗi xe ít đi hai đồng, công việc cũng nhanh hơn trước rất nhiều".  

Những người đàn ông trong đội hộ tống bàn tán sôi nổi.  

Ngày nay, bất kể là dân thường làm ruộng hay thương nhân lập tiệm buôn bán trong thành, không ai không ghét bọn thổ phỉ.  

Đặc biệt là trong địa bàn do thổ phỉ kiểm soát ở núi Thiết Quán trước đây, sau khi nghe tin, người dân thường vui hơn cả Tết.  

Cho dù những tên thổ phỉ khác muốn thay thế bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, cũng khó có thể chiếm được một vùng đất rộng lớn như vậy trong một hai năm.  

Nói cách khác, trong hai năm tới, sẽ không có một tên thổ phỉ nào dám đến các làng mạc và thị trấn xung quanh để thu lương thực nữa.  

Thuế quan của triều đình và lương thực nộp hàng năm cho thổ phỉ luôn là hai ngọn núi đè nặng lên đầu thường dân, thậm chí ở ngọn núi bọn thổ phỉ chiếm cứ còn nặng hơn.  

Xét cho cùng, thuế quan của chính phủ là ấn định, triều đình quy định là bao nhiêu thì là bấy nhiêu, còn lương thực của thổ phỉ thì do chúng tự đặt ra, năm nào bội thu thì bọn thổ phỉ có thể tăng gấp đôi mức thu.  

Hai ngọn núi lúc này đột nhiên biến mất, mọi người tất nhiên sẽ cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, có thể hít một hơi.  

Việc biết ơn làng Tây Hà đã giết bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán là chuyện bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.