*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên, con gái đã bị Khánh Mộ Lam thao túng, trưởng làng không thể nuốt trôi cục tức này.
Ngay khi đang loay hoay, trưởng làng đột nhiên nhìn thấy Kim Phi đang đứng bên cạnh xe đẩy hóng hớt.
"Phi ca, cậu lên tiếng đi chứ!"
Trưởng làng chạy tới, nắm lấy Kim Phi: "Nói cho ta biết, Mộ Lan cô nương có phải đi quá xa rồi không?"
Advertisement
Kim Phi: "??"
Đang xem kịch hay thì bị nhân vật chính chạy tới kéo vào?
Advertisement
"Trưởng làng, ta có việc, ta đi trước đây".
Kim Phi còn đang mong Khánh Mộ Lam dẫn quân dẹp hết bọn thổ phỉ đi kìa, sao mà dám dẹp quân của Khánh Mộ Lam được?
Dẫn đám Thiết Chùy chuồn thẳng.
Kết quả là vừa chạy tới cổng làng, Thiết Chùy đột nhiên vỗ vào cánh tay của Kim Phi:
"Tiên sinh nhìn qua đó đi".
Kim Phi quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Khánh Mộ Lam dẫn đầu một nhóm nữ binh, đang sải bước đầy khí thế từ con đường khác đi tới.
"Lần này không đi nổi rồi".
Kim Phi đau khổ, cùng đám Thiết Chùy quay lại.
Khánh Mộ Lam là một cô gái bạo lực 100%, nếu đánh chết trưởng làng già thì sẽ gây ra rắc rối lớn.
"Lão Lưu, nghe nói ông không cho Tiểu Ngọc gia nhập đội nữ binh, tại sao?"
Đám Khánh Mộ Lam chưa thấy người đã thấy tiếng.
Cũng đầy mùi thuốc súng.
"Vì nó là con gái ta nên nó phải nghe lời ta".
Trưởng làng tuy rằng sợ hãi Khánh Mộc Lam, nhưng có nhiều người vây xem như vậy, ông ta không thể tỏ ra sợ hãi.
Không thể cáu với Khánh Mộc Lam, liền đẩy Tiểu Ngọc: "Đi, đến xưởng dệt với ta!"
"Con biết cha không cho con làm nữ binh chính là muốn con kiếm tiền cho cha!"
Tiểu Ngọc thoát khỏi sức kéo của trưởng làng với đôi mắt đỏ hoe: "Con không đi, bằng không cha cứ đánh chết con đi còn hơn!"
"Mày……"
Trưởng làng tức giận đến mức run cả râu, ngay khi tay cầm chổi vừa giơ lên, Khánh Mộ Lam đã giật ngay cây chổi của ông ta.
"Sao, ta muốn giáo huấn con gái của mình mà cũng cần cô quản à?"
Trưởng làng trừng mắt hỏi.