Nhuận Nương giờ đang bận rộn với việc nấu nướng, với sự hướng dẫn của Kim Phi, kỹ năng nấu nướng của cô ấy ngày càng tốt hơn. Khánh Mộ Lam mấy ngày nay vẫn thường bám lấy Kim Phi, cũng đã ăn được vài bữa, hết lời khen ngợi tay nghề của Nhuận Nương.
"Mộ Lam, một người chỉ huy tốt là người phải lấy mình làm gương, ăn ngủ với binh sĩ!"
Kim Phi dạy dỗ: "Cô thoát ly khỏi binh sĩ của mình như vậy, sao thuyết phục được binh sĩ nữa?"
“Tiên sinh, ngài bớt lừa phỉnh ta đi!"
Advertisement
Khánh Mộ Lam tức giận nhìn Kim Phi: "Ngài cũng chỉ huy quân lính đấy, sao ta không thấy ngài ăn ngủ cùng bọn họ nhỉ?"
"Chỉ huy binh lính là Lương huynh mà, không phải ta".
"Không phải là ngài. Vậy tại sao khi thổ phỉ đánh đến, ngài lại chỉ huy thế?"
Advertisement
"Ta chỉ nắm quyền chỉ huy tạm thời lúc đó thôi".
"Nói dễ nghe làm sao, không phải vì lường biếng, muốn phủi tay làm ông chủ à?"
Khánh Mộ Lam bĩu môi: "Ta cũng tạm thời trao quyền chỉ huy các nữ binh cho A Mai, sau khi ăn xong sẽ thu lại".
Kim Phi sửng sốt, nhất thời không tìm ra được gì để phản bác.
Phụt!
Đường Đông Đông không kìm được, đột nhiên phá lên cười.
Nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Kim Phi, cô ấy nhanh chóng che miệng mình lại.
Quan Hạ Nhi cùng Nhuận Nương híp mắt cười.
Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy Kim Phi cứng họng như thế.
"Cười cái gì mà cười?"
Kim Phi bày ra thái độ gia trưởng vỗ bàn: "Tiểu Nga sao còn chưa dậy thế hả?"
"Ta đi gọi con bé!"
Quan Hạ Nhi che miệng và chạy đến phòng của Tiểu Nga.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô.
Đường Đông Đông rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cùng Khánh Mộ Lam cười rộ lên.
Bốp!
Kim Phi tức giận đến mức đập đũa xuống bàn.
Không nuốt nổi nữa.
"Các tỷ, các tỷ cười cái gì mà sướng thế?"
Tiểu Nga đi theo sau Quan Hạ Nhi, dụi mắt tò mò hỏi.
"Không có gì, mau ăn đi".
Quan Hạ Nhi mỉm cười, múc cho Tiểu Nga một bát cháo.
Tiểu Nga vừa thức dậy, không có cảm giác ngon miệng nên chỉ uống vài ngụm, sau đó cầm một chiếc bánh kếp trong đ ĩa và chạy ra ngoài.
Hôm qua đã bàn với các bạn rồi, hôm nay định lên núi sau bắt chim, không thể đi trễ được.
“Dừng lại cho ta!”, Quan Hạ Nhi lạnh lùng gọi Tiểu Nga.
“Tỷ, sao vậy?”, Tiểu Nga nghi hoặc hỏi.
“Ăn cơm xong rồi mới được đi ra ngoài!”, Quan Hạ Nhi chỉ vào nửa bát cháo trắng còn lại một nửa nói: “Để lại nhiều như vậy cho ai ăn hả?