Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 351



Phó thủ lo lắng nói.  

“Bọn họ tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, đợi thêm một chút”.  

Trịnh Phương lắc đầu, hai mắt dán chặt về phía trước.  

Trên mảnh đất trống, Khánh Mộ Lam đang bị kẹt chặt trong lưới, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.  

Advertisement

Trước khi tới đây, cô ấy đã đặc biệt tổ chức lại đội ngũ, đưa ra mấy phương án.  

Cứ tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị kỹ để đối phó với đám thổ phỉ chỉ có hơn ba mươi tên này, nhưng kết quả cho thấy rằng cô ấy đã quá khinh địch.  

Advertisement

Trong đầu bất giác hiện lên những lời mà Kim Phi từng nói.  

“Đừng bao giờ đánh giá thấp bất kỳ kẻ địch nào, nếu không sẽ phải trả giá đắt!”  

Khánh Mộ Lam lúc này tràn đầy hối hận.  

Nhưng có hối hận thì cũng vô ích.  

Những tấm khiên chắn lều cỏ được thu lại, đại đương gia mặc bộ áo giáp cười lớn bước ra.  

Một đám thổ phỉ trang bị trường cung và trường đao đi theo phía sau.

“Đám đàn bà ngu ngốc, đã bảo các ngươi đừng phản kháng nữa, ta sẽ giảm tội cho các ngươi thì cứ nhất quyết không nghe”.  

Đại đương gia khạc nhổ trên mặt đất, khinh thường nhìn các nữ binh lính một lượt.  

Khánh Mộ Lam vừa xấu hổ vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng lại không có cách nào cả.  

Đao chiến trong tay quá dài, lại bị hai nữ binh lính ở bên cạnh ép chặt, hoàn toàn không động đậy được.  

“Ha ha ha, nhìn bộ dạng vừa rồi của bọn chúng, ta còn tưởng rằng lợi hại thế nào cơ, kết quả vừa ra tay đã bắt được cả đám rồi”.  

“Phụ nữ thì nên ở nhà chăm con, chạy tới cầm đao múa súng trông chả ra làm sao cả!”  

“Ha ha, bọn họ có thể vẫn còn là gái trinh, chưa có con đâu”.  

“Vậy thì ta sẽ tặng cho bọn họ mỗi người một đứa”.  

“Một mình ngươi chiếm hết thế bọn ta thì sao?”  

“Vậy chia cho ngươi hai người!”  

Đám thổ phỉ không ngừng chỉ chỉ trỏ trò vào các nữ binh lính, nói những lời tục tĩu không chút kiêng nể gì.  

Tất cả mọi người đều không phát hiện ra, A Mai ở bên cạnh Khánh Mộ Lam đã rút ra một con dao găm từ trong túi quần.  

“Một, hai, ba... bốn mươi hai, bốn mươi ba... năm mươi sáu, năm mươi bảy...”  

Trịnh Phương đếm số thổ phỉ bước ra từ trong lều cỏ, trợn trừng mắt nhìn Hầu Tử: “Hầu Tử, không phải ngươi nói dốc Dã Cẩu chỉ có hơn ba mươi tên thổ phỉ thôi sao? Bây giờ đã có hơn sáu mươi tên rồi, vẫn còn chưa hết nữa!”  

“Khi đó ta đã đếm mấy lần, chỉ có hơn ba mươi người thôi!”  

Hầu Tử cũng chột dạ: “Đám còn lại chui từ đâu ra vậy?”  

Hắn không phát hiện ra chiếc lưới thì thôi đi, dù sao cũng là do đám thổ phỉ cố tình chôn sẵn ở dưới bãi đất trống, sau đó lại đắp đất lên bằng phẳng, đổi thành những trinh sát khác thì cũng khó mà phát hiện. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.