*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có điều dù là như vậy thì Kim Phi cũng không đuổi bọn nó đi.
Ngưu Oa, ngươi là một đứa trẻ hiếu thuận, không cần đợi đến năm sau, ngày mai là có thể đến làm rồi”.
Kim Phi khẽ cười xoa đầu đứa bé.
Advertisement
“Thật sao?”
Ánh mắt đứa bé hiện lên vẻ vui mừng.
Advertisement
“Đương nhiên là thật”.
Kim Phi ngồi xổm xuống vỗ vào mông Ngưu Oa: “Nhưng đến chỗ ta làm việc không thể để mông trần như vậy nữa”.
“Vâng, tối về ta sẽ lấy vải nhờ thím Lưu may cho ta một cái quần”.
Ngưu Oa phấn khích nắm lấy áo bà nội: “Bà nội ơi, bà nghe thấy không? Con có thể đi làm công rồi, sau này con có thể nuôi bà rồi”.
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi”.
Bà nội nở nụ cười hiền từ, sau đó chắp tay nói với Kim Phi: “Kim Phi, đời này của bà già ta đã không làm được gì nữa rồi, đời sau dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả ơn cho ngươi”.
Đứa bé không hiểu chuyện nhưng bà cụ lại biết Kim Phi bảo đứa bé đến giúp đỡ thật ra là đang giúp đỡ cho họ.
“Đều là người cùng làng, thím Bảy nói thế xa lạ quá”.
Kim Phi khẽ cười rồi đặt túi lương thực lên vai thím Bảy: “Thím về đi, đi đường cẩn thận”.
Tiễn thím Bảy đi rồi Kim Phi lại đi vào xưởng dệt.
Nhưng vừa đi vào đã bị một nhóm người lớn tuổi bao vây, một người chắp tay lại với Kim Phi, bảo đứa bé dập đầu với Kim phi.
Qua chuyện này, uy tín của Kim Phi ở trong làng lại tăng lên.
Bây giờ những lời Kim Phi nói có lẽ đều có tác dụng hơn trưởng làng.
Đến khi Kim Phi tiễn dân làng đi khỏi, vừa về nhà là thở phào, Khánh Mộ Lam mang theo đôi mắt gấu trúc bước đến.
“Đây là tổng kết sau trận chiến của ta, tiên sinh xem đi”.
Hai tay Khánh Mộ Lam cầm một tập tài liệu đưa cho Kim Phi.
Có thể thấy Khánh Mộ Lam làm bản tổng kết này rất kỹ lưỡng, viết cả mười mấy trang, từ động viên trước trận chiến đến suy xét lại sau trận chiến, viết cũng được mấy ngàn chữ.
“Viết khá lắm, có thể lấy đi làm văn mẫu được rồi”.
Kim Phi khẽ cười nói: “Nhưng cô cũng không thể chỉ nhắm vào những chỗ khiếm khuyết của nữ binh được, như thế sẽ ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ.
Dẫn dắt một đội quân thì phải phân rõ thưởng và phạt, đánh giá sai lầm, trừng phạt, tuyên dương lập công, ban thưởng, như thế mới đúng”.
“Ta muốn khen ngợi ban thưởng cho họ nhưng trận chiến này thành ra như vậy thì biểu dương thế nào?”
Khánh Mộ Lam cáu kỉnh nói.