Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 42: Thuận Mua Vừa Bán





Keng! Keng!
Kim Phi ném thanh đao dài ra chỗ cửa, Khánh Hoài lập tức dẫn thị vệ vây lại.

Họ đã canh giữ suốt một đêm ở cửa tiệm.

Ngay cả mấy người phụ nữ chuẩn bị thay ca cũng ngừng công việc trong tay lại, vươn cổ ra hóng chuyện.

“Đừng sờ, còn nóng đấy”.

Kim Phi thấy Trương Lương muốn đến nhặt thanh đao bèn lên tiếng nhắc nhở.

Mặc dù đã nung qua lửa nhưng nhiệt độ trên thanh đao vẫn rất cao, sờ vào e là sẽ bị bỏng một miếng da mất.

Bận rộn cả một đêm khiến Kim Phi cực kỳ mệt mỏi, phải ăn liên tục hai bát cháo nhỏ mới hồi sức.

Nhiệt độ trên thanh đao dài đã giảm đi kha khá, Kim Phi bảo Mãn Thương đặt tay cầm bằng gỗ đã chuẩn bị trước lên, lúc này mới đưa thanh đao dài cho Khánh Hoài.

Sau khi nguội, cả thanh đao hiện ra màu đen tuyền, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Là một quân nhân, Khánh Hoài vừa nhìn thấy đã thích thanh đao này.

Khẽ lướt ngón tay trên thân đao, thanh đao lập tức phát ra tiếng rung rõ ràng, sau một lúc mới ngừng lại.

“Đao tốt đấy!”

Khánh Hoài khen ngợi nói: “Thanh đao này trông rất lạnh lùng bức người, có rắn chắc không thế?”
“Hầu gia, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, đây là lần đầu tiên ta rèn sắt sau khi lò luyện hoàn thành, hiệu quả thế nào ta cũng không thể nói rõ được, chỉ có thể thử rồi mới biết”.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y tạo ra vũ khí sắt sau khi đến Đại Khang, Kim Phi cũng không dám đảm bảo thành công một trăm phần trăm.

“Chung Ngũ, đem bội đao của ta đến”.

Khánh Hoài gọi.

“Hầu gia, thanh đao của ngài là do thợ có tiếng trong kinh thành tạo ra, lỡ đâu có tổn thất gì không đáng có, vẫn nên dùng cái của ta thử đi, dù sao cũng xứng, chém hư rồi ta đi lấy một thanh khác là được”.

Chung Ngũ chạy đến tháo bội đao của mình xuống khỏi ngựa chiến, hai tay đưa tới cho hắn.

Để phòng trường hợp thanh đao dài bị đứt gãy, hầu hết các thanh đao dài chế ra được sử dụng trong quân đội Đại Khang đều nặng, thanh đao của Chung Ngũ cũng thế.

Thanh đao dài khoảng hơn một mét, rộng hơn mười centimet, độ dày sống đao là một centimet.

Thanh đao này có thể đánh được ba thanh đao đen sau khi được dung hóa.

“Nào, thử đi”.

Khánh Hoài không nhận lấy bội đao của Chung Ngũ mà hai tay cầm lấy thanh Hắc Đao, sau đó đứng ở tư thế chuẩn bị chém.

“Hầu gia, ngài cẩn thận”.

Chung Ngũ rút đao ra, một đao chém thẳng về phía Hắc Đao.

Keng!
Hai thanh đao chạm vào nhau vang lên âm thanh rõ to.

Thanh đao trong tay Chung Ngũ bị đứt làm đôi giữa không trung, một nửa rơi xuống đất vang lên tiếng “leng keng”.

Khánh Hoài rút lại Hắc Đao cẩn thận kiểm tra.

Hắc Đao vẫn hoàn hảo như lúc đầu, lưỡi đao không hề có dấu vết bị cong.

“Thử lại lần nữa”.

Khánh Hoài lấy một thanh Hắc Đao khác nói vung lên với cây cột gỗ bên cạnh.

Xoẹt!
Đao quang lóe lên, cột gỗ thô to bị gãy làm đôi.

Nơi bị gãy bóng loáng như gương.

“Đao tốt đấy! Không, đây là thần binh”.

Khánh Hoài mừng rỡ hai mắt sáng rực, cẩn thận sờ vào Hắc Đao hệt như chạm vào người yêu của mình.


“Có thể bán lại hai thanh đao này cho ta không?”
Khánh Hoài một tay cầm một thanh đao hỏi: “Giá thì ngươi cứ nói, chỉ cần ta có thể trả được thì không đòi hỏi gì”.

“Nếu Hầu gia đã nói thế thì đổi bằng ngọc bội này đi”.

Kim Phi chỉ vào bên thắt lưng Khánh Hoài.

Khánh Hoài là một người khá kiêu ngạo, nếu nói tặng miễn phí cho hắn thì hắn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Mà bạc trong tay Kim Phi sắp hết rồi, dạo gần đây vừa lúc thiếu tiền.

Chi bằng nói một cái giá không cao không thấp, cũng tốt cho cả hai bên.

Khánh Hoài không nói nhiều bèn cởi ngọc bội xuống đưa cho Kim Phi.

Kim Phi cũng không khách sáo khẽ cười nhận lấy ngọc bội cất vào trong áo.

“Chúc mừng Hầu gia có được vũ khí thần, thuộc hạ chúc mừng Hầu gia”.

Chung Ngũ ném con đao quân đội bị gãy kia đi, chắp tay quỳ xuống.

Các thị vệ khác cũng lập tức làm theo.

Mãn Thương vui mừng cả người run rẩy.

Đồ đệ nhà ai mà không phải làm người bị sai bảo mấy năm, có thể học được bản lĩnh hay không vẫn phải xem sư phụ có vui vẻ hay không.

Mãn Thương đã chuẩn bị tâm lý làm công miễn phí cho Kim Phi ba năm rồi.

Nhưng Kim Phi chưa từng xem hắn là người làm, từ lúc xây lò luyện đến tối qua rèn sắt y chưa từng sai bảo gì hắn.

Có thể tạo ra vũ khí mạnh như Hắc Đao, sớm muộn gì Kim Phi cũng nổi danh khắp thiên hạ, hắn là đồ đệ kiêm trợ thủ của Kim Phi cũng sẽ được hưởng phúc.

Nghĩ đến đây Mãn Thương cảm thấy cực kỳ biết ơn nhìn Kim Phi.

Hắn nghĩ Kim Phi cũng vui giống hắn nhưng không ngờ Kim Phi lại không hề có bất kỳ biểu hiện bất ngờ, vui vẻ nào, cứ như tạo ra thần binh này không có gì đáng nhắc đến.

Thật ra hắn đâu biết chuyện này đúng là không có gì đáng nhắc đến với Kim Phi, đời trước lúc làm việc ở nhà máy cơ khí, y tiện tay cũng có thể làm ra được con dao không yếu hơn Hắc Đao.

Có thể dễ dàng chém đứt thanh đao quân đội của Chung Ngũ không có nghĩa Hắc Đao sắc bén đến mức có thể gọt được sắt mà là thanh đao quân đội của Chung Ngũ quá giòn.

Giống một miếng thủy tinh, nếu tạo ra một khe hở bên trên, thủy tinh rất dễ vỡ.

Cũng giống như thế, chỉ cần Hắc Đao chém một khe hở trên thanh đao quân đội của Chung ngũ, thanh đao quân đội được làm bằng sắt thô cũng sẽ dễ bị gãy.

Nếu không phải vì sắt thô mà ông lão thợ rèn để lại có quá nhiều tạp chất, lại không có than, lò luyện cũng không được như ý thì Kim Phi hoàn toàn có thể làm ra tác phẩm xuất sắc hơn.

Tiếc là công nghệ của Đại Khang quá lạc hậu.


“Ta biết giá của hai thanh đao này không chỉ là một miếng ngọc bội, xem như ta nợ ngươi một ân tình”.

Lúc mọi người đang phấn khích truyền tay nhau để nhìn cho kỹ Hắc Đao, Khánh Hoài tìm Kim Phi nhỏ giọng nói.

“Hầu gia nghĩ nhiều quá rồi, kinh doanh vốn là thuận mua vừa bán, ta lấy ngọc bội có nghĩa là giá tiền bằng nhau, không ai nợ ai cả”.

Kim Phi cười nói: “Hầu gia cũng đừng nói nợ ơn ta gì đó, chỉ cần sau này đừng hối hận là được”.

“Ý của người là ngươi vẫn có thể tạo ra thần binh vậy nữa?”
Khánh Hoài bỗng chốc nghe ra ẩn ý của Kim Phi.

“Tại sao lại không?”
Kim Phi nói: “Chỉ là khá tốn công”.

“Ngươi học cách làm này từ ai hay là tự mình tạo ra?”
Khánh Hoài kéo Kim Phi về tiệm rèn, tốc độ nói nhanh hơn một chút.

“Là ta nhìn cha ta rèn sắt rồi tự tạo ra”, Kim Phi chỉ đành nói như thế.

“Có phải chỉ cần xây được lò luyện như vậy là có thể tạo ra thần binh không?”
Khánh Hoài chỉ vào lò luyện hỏi.

“Lò rèn chỉ là một phần, còn cần kết hợp với những cách khác và bột quặng đặc biệt cho ta phối”.

“Cách phối bột quặng có người khác biết không?”
“Không”.

“Nếu sử dụng vũ khí này một cách thích đáng thì có ý nghĩa trọng đại với Đại Khang, mong ngươi đừng truyền ra ngoài”.

“Yên tâm đi, ta còn phải dựa vào nghề này để kiếm cơm mà”.

Kim Phi cười nói.

Hai thanh đao bán đổi lấy một miếng ngọc bội, sau này mình không làm gì nữa, mười ngày nửa tháng tạo ra hai thanh, cả đời này không thiếu tiền được.

“Nếu người nghĩ thế thì ta muốn làm giao dịch kinh doanh với ngươi”.

Khánh Hoài nói: “Nếu ngươi đồng ý giao kỹ thuật chế tạo sắt này cho triều đình, ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ nói, ta đảm bảo triều đình sẽ đồng ý.

Nếu ngươi muốn công thành danh toại, ta cũng có thể đề cử ngươi đến phủ Tượng Tác nhậm chức, ta tin chắc với tài năng của ngươi, làm việc ở phủ Tượng Tác sẽ rất xuất sắc”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.