*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những người không có hình xăm, rất nhiều thế lực thổ phỉ sẽ không nhận.
“Trên người bọn chúng đều không có hình xăm, không nhìn ra được là ở đâu”.
Cựu binh phụ trách khám nghiệm tử thi trả lời.
“Binh khí thì sao?”, Kim Phi hỏi tiếp: “Cung thủ không phải có thể dễ dàng huấn luyện được, một hang ổ thổ phỉ có tới hơn 20 cung thủ, nhất định không hề tầm thường”.
Đây cũng chính là lý do Kim Phi trang bị cung nỏ cho các cựu binh.
Cần nhiều năm rèn luyện liên tục để trở thành một cung thủ giỏi, vốn dĩ thao tác bắn có thể thực hiện nhanh chóng, chỉ cần ngắm chuẩn và lên dây là được rồi.
Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần vài ngày là có thể thành thạo rôi,
“Đều là đao chẻ củi, trường đao có thể mua được ở chợ. Cung tên có lẽ là tự chế, dùng các loại gỗ khác nhau!
Đùng!
Cách đó không xa vang lên tiếng sầm, trời cũng càng lúc càng tối sầm lại.
Bản năng của Kim Phi cho thấy trận mai phục hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng lúc này lại không thể tìm ra được manh mối hữu dụng nào.
Ngước lên nhìn đám mây đen dày đặc, Kim Phi bất lực nói: “Sắp mưa rồi, mọi người mau đi thôi, tranh thủ tới chỗ ngủ trước khi trời tối”.
“Rõ!”
Thiết Chùy đáp một tiếng, nhanh chóng giục các cựu binh và binh lính nữ lên ngựa.
Ngay sau đó đoàn người bắt đầu lao nhanh trên đường.
Có được bài học vừa rồi, sau khi khởi hành lại, Thiết Chùy để Hầu Tử đi trước dò đường.
Cơn mưa mùa hạ nói tới là tới, đi được chưa bao xa, hạt mưa đã rơi xuống.
Ban đầu chỉ là mưa nhỏ, nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã biến thành mưa như trút nước, các cựu chiến binh cho dù mặc áo tơi cũng vẫn bị ướt sũng toàn thân.
“Thiết Chùy, dù sao cũng ướt hết rồi, bảo mọi người dừng lại đi”.
Kim Phi lau nước mưa trên mặt và thắt chặt dây cương.
Mưa quá lớn, tầm nhìn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đường núi nhỏ hẹp, chạy quá nhanh rất dễ dẫn đến nguy hiểm
Các cựu binh lần lượt giảm tốc độ.
“Thiết Chùy, sắp xếp một người đuổi theo Hầu Tử, hỏi cậu ấy xem phía trước có chỗ nào có thể trú được không”.
“Vâng!”
Thiết Chùy gọi một cựu binh tới, bảo người đó đuổi theo Hầu Tử.
Mười mấy phút sau hai người cùng quay về.
“Tiên sinh, sườn đồi cách đây