Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 462



Bài thơ “Sinh Tra Tử” của Kim Phi không chỉ làm tăng giá trị của Đường Tiểu Bắc mà cũng giúp Đường Tiểu Bắc tăng thêm nhân khí.  

Thế nên cô ta mới đợi Kim Phi ở phía sau quán rượu nhà họ Triệu, mong Kim Phi có thể giúp cô ta viết một bài thơ.  

Vì thế mà cô ta sẵn lòng trả bất cứ giá nào, vừa rồi cô ta cũng đã ẩn ý rõ ràng rồi.  

Nhưng Kim Phi lại không do dự từ chối cô ta.  

Có thể trở thành hoa khôi của Giáo phường ti, Lục Liễu không biết đã đánh bại bao nhiêu đối thủ, sau cảm giác không cam lòng ngắn ngủi, cô ta lập tức nghĩ đến việc có phải còn biện pháp cứu vãn khác hay không.  

Cô ta bỗng nghĩ đến gì đó bèn vẫy tay với phía sau.  

Một chiếc xe ngựa chạy đến dừng bên cạnh Lục Liễu.  

Thiết Chùy quay đầu lại nhìn, thấy Lục Liễu lên xe bèn cười hỏi: “Tiên sinh, Lục Liễu đến tìm ngài để xin viết thơ à?”  

“Chắc là thế”.  

Kim Phi gật đầu.  

“Không hổ là cô nương ở Giáo phường ti, xinh đẹp quá, nhất là cái eo nhỏ kia, một tay có thể ôm được, chẳng trách gọi là Lục Liễu”.  

Thiết Chùy lại nói: “Ta không có bản lĩnh như tiên sinh, nếu không chắc chắn ta cũng không nỡ từ chối cô gái như vậy”.  

Giáo phường ti xem như là thanh lâu do chính quyền mở, nhiều cô gái trong đó là vợ, thê thiếp và con cái của những gia đình lớn từng là quan tội phạm hoặc bị chính quyền điều tra.  

Phụ nữ trong gia đình như thế chưa kể ai nấy đều có sắc đẹp như hoa, về mặt tổng thể họ đã hơn những phụ nữ ở thanh lâu bình thường nhiều.  

Thế nên Giáo phường ti có thể chèn ép được các thanh lâu khác, hoa khôi năm nào cũng đều xuất thân từ Giáo phường ti.  

Chẳng hạn như Lục Liễu đã làm hoa khôi quận Quảng Nguyên ba năm liên tiếp.  

“Ngươi có gan nói lại mấy lời vừa rồi với vợ đi”.  

Kim Phi cười liếc nhìn Thiết Chùy.  

“Nói với nàng ấy thì thế nào?”  

Thiết Chùy rụt cổ nói: “Đàn ông tìm ong bướm bên ngoài chẳng phải rất bình thường sao, nàng ấy còn dám quản ta ư?”  

Kim Phi vừa định đùa với Thiết Chùy vài câu thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng sau.  

Quay đầu lại nhìn, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, dừng lại bên cạnh hai người.  

“Tiên sinh, ngài muốn đến Xuân Phong Lâu sao?”  

Lục Liễu thò đầu ra từ cửa sổ xe hỏi.  

“Sao vậy, ta muốn đi đâu còn phải báo với cô nương Lục Liễu à?”  

Giọng Kim Phi không được vui lắm.  

“Tiên sinh hiểu lầm rồi”, Lục Liễu vội giải thích: “Không biết có biết bao cô gái ở Phong Nguyệt Phường mong ngóng tiên sinh, ngài cứ thế đến Phong Nguyệt Phường, ta lo tiên sinh còn chưa đến Xuân Phong Lâu đã bị các cô gái trong thanh lâu khác bao vây lấy rồi”.  

“Không đến mức đó chứ?”  

Kim Phi hơi không tin.  

“Không nói quá chút nào”.  

Lục Liễu che miệng cười: “Một câu của ngài đã làm giá trị của Tiểu Bắc tăng lên gấp bội sau một đêm, ngài không biết bây giờ ngài được yêu thích thế nào ở Phong Nguyệt Phường đâu, nếu không ta cũng sẽ không đợi tiên sinh ở đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.