Rõ ràng là Kim Phi phải có lá bài khác, Đường Đông Đông không nói cho cô ấy mà thôi.
Mặc dù không đoán được con át chủ bài của Kim Phi là gì nhưng ít nhất biết được như vậy là đủ rồi.
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi của Đường Tiểu Bắc như bị cuốn đi, cảm kích nhìn Kim Phi mấy giây, sau đó nhặt chiếc roi của Mẫu Lão Hổ làm rơi trên đất.
“Tiểu Bắc, muội làm gì vậy?”
Đường Đông Đông kéo cô ấy lại.
“Tiên sinh là đàn ông, không thể vì Mẫu Lão Hổ này mà làm ô uế thanh danh được”.
Đường Tiểu Bắc nói xong liền cầm roi thừng đi tới trước mặt Kim Phi: “Tiên sinh, có thể giao bà ta cho ta được không?”
“Cô muốn xử lý bà ta?”, Kim Phi hỏi.
“Vừa rồi bà ta đối xử với ta và tỷ tỷ như thế nào, ta sẽ làm lại như vậy với bà ta”, Đường Tiểu Bắc đáp từng chữ một.
Giọng nói mặc dù không lớn nhưng vô cùng kiên định.
“Rất hợp lý, vậy thì giao cho cô xử lý đấy”.
Kim Phi gật đầu, tránh sang một bên.
Y ra tay với Mẫu Lão Hổ, ngoại trừ vì tức giận còn là để rung cây dọa khỉ.
Dù sao sau này việc làm ăn của y cũng sẽ phát triển tới quận thành, nếu như lần này Thiết Chùy bị người ta đánh chết, Đường Đông Đông lại bị người ta đổ phần vào người rồi cho diễu hành khắp khố, nếu như y không làm gì, sau này làm sao có chỗ đứng ở quận thành, ai đều cũng có thể ức hiếp y.
Vì vậy lần này y tuyệt đối sẽ không nương tay.
Mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng bảo y ở trước thanh thiên bạch nhật đánh một người phụ nữ, cho dù là một kẻ ác độc, như vậy cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của y.
Đường Tiểu Bắc nhìn ra được điểm này nên mới chủ động đi tới.
“Tiên sinh, xin hãy bảo người treo bà ta lên”.
Đường Tiểu Bắc chỉ vào cái cây lớn nơi cô ấy và Đường Đông Đông bị treo cổ vừa rồi.
“Được”, Kim Phi phất tay với cựu binh: “Đại lưu, phiên phiến là được rồi”.
Đại Lưu dắt theo các cựu binh, bỏ lại những gia nô la hét khắp nơi.
Lúc này mặc dù bọn chúng không chết, nhưng không ai có thể đứng dậy được.
Ở ngã rẽ đầu đường xuất hiện một chiếc kiệu, một nhóm binh phủ khí thế hung hãn đi theo phía sau.
Người dân tỏ ra sợ hãi, vội vàng nhường đường sang hai bên.
“Bảo vệ tiên sinh!”
Đại Lưu nhanh chóng dắt các cựu binh tới bảo vệ hai bên Kim Phi.
A Mai cũng nghiêm nghị áp sát ngựa của Khánh Mộ Lam.
“Nhị thúc, cứu cháu!”
Mẫu Lão Hổ vẫn đang chúi đầu xuống, nhìn tưởng chừng như không xong rồi, nhưng khi nhìn thấy chiếc kiệu lập tức như phục hồi sức sống, giãy giụa la hét dữ dội.
Chiếc kiệu mở màn ra, một ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi bước xuống.