Vậy thì giữa ông ta với nhà họ Chu vẫn có bước ngoặt.
Gần đây chuyện khiến quận trưởng bận tâm quá nhiều rồi, lần này cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt.
Nhưng chưa vui được bao lâu thì lại nghe thấy Kim Phi nói: “Quận trưởng đại nhân, gây rối ở cổng thành, giết hại binh phủ, hành vi này rõ ràng là tội ác tày trời, xin quận trưởng đại nhân ra văn thư bắt giữ, dồn lực truy bắt!”
“Văn thư bắt giữ…?”
Quận trưởng ho sặc sụa khi nghe thấy lời này của Kim Phi.
Văn thư bắt giữ tương đương với lệnh truy nã ở kiếp trước, một khi ban hành, cho dù Chu Văn Viên có chạy thoát, cả đời này cũng sẽ bị coi là kẻ đào tẩu.
Quận trưởng sao có thể làm ra chuyện đắc tội với nhà họ Chu như vậy chứ?
“Chuyện này… tiên sinh, ở đây nói không tiện, chúng ta vào phòng khách nói đi”.
Quận trưởng nhìn xung quanh, dẫn Kim Phi vào phòng sách thường ngày vẫn được dùng làm phòng làm việc.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, quận trưởng bảo gia nô đi thắp nến, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Kim Phi biết rằng quận trưởng có chuyện muốn nói riêng với mình liền bảo các cựu binh bên cạnh rời đi.
Quận trưởng suy nghĩ một chút, nói: “Tiên sinh, lần này ngài vất vả rồi, ta thay người dân và binh phủ đã hi sinh cảm ơn ngài”.
“Ta cũng là một người dân của quận Quảng Nguyên, chuyện nên làm mà”.
Kim Phi nói một cách chiếu lệ theo thói quen.
“Chẳng trách tiên sinh có thể đạt được tước vị, quả nhiên là hiểu rõ đại nghĩa, nếu như người đọc sách ở Quảng Nguyên đều có thể được 1 phần như tiên sinh vậy thì quận trưởng ta đây yên tâm biết bao…”
“Quận trưởng đại nhân, ở đây không có người ngoài, ông có gì thì cứ nói thẳng, ta chạy suốt hai ngày nay có chút mệt rồi”.
Kim Phi tưởng rằng quận trưởng nói một hai câu khách khí xong rồi thì sẽ nói chuyện chính, nhưng nhìn bộ dạng của ông ta còn không biết định nịnh nọt đến bao giờ nữa nên trực tiếp ngắt lời ông ta luôn.
“Không hổ là tướng quân cầm binh đánh trận, Kim tiên sinh quả nhiên rất thẳng thắn”.
Quận trưởng cũng là một lão nhân trên quan trường, chỉ khẽ ngây ra một chút, liền phản ứng lại luôn: “Nếu tiên sinh đã mệt, vậy thì ta sẽ nói thẳng”.
“Quận trưởng xin cứ nói”.
Kiếp trước Kim Phi cực kỳ ghét giọng điệu quan liêu, càng lười đi suy đoán ý đồ trong giọng điệu của người khác.
Nếu là ở bên ngoài phối hợp với quận trưởng thì còn được.
Nhưng bây giờ ở đây chỉ có hai người bọn họ, Kim Phi thực sự không còn sức cùng ông ta nói những lời khách sáo, vô nghĩa.
Có thời gian rảnh rỗi thì chi bằng về nhà chơi đùa với Đường Tiểu Bắc.
“Tiên sinh có lẽ biết thân phận của Chu Văn Viên đúng không?”, quận trưởng hỏi.
“Biết, nhà họ Chu ở kinh thành, nghe nói nhà họ Chu cũng có chút địa vị”.
“Nếu tiên sinh đã biết vậy thì tại sao còn muốn ta ra lệnh bắt giữ?”