Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 764



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đúng vậy, người ở làng Tây Hà và làng Quan Gia là những người đầu tiên đi theo Kim tiên sinh. Chúng ta là người mới, đương nhiên Kim tiên sinh sẽ tin tưởng họ hơn chúng ta”.  

"Đúng vậy, nghe nói Kim tiên sinh trước kia không tin người làng Quan Gia, sau này người làng Quan Gia giúp Kim tiên sinh đánh thổ phỉ, Kim tiên sinh mới coi người làng Quan Gia như người của mình”.  

"Vậy chúng ta cũng giúp Kim tiên sinh đánh thổ phỉ, có phải ngài ấy cũng sẽ coi chúng ta như người của mình?"  

...  

Mọi người đang nhao nhao bàn luận, lúc ông lão trở về, không nói gì nhiều đã nhảy lên một tảng đá lớn ở rìa bãi đất trống.  

"Mọi người già trẻ lớn bé im lặng! Ta có lời muốn nói!"  

Ông lão hét lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.  

"Ta là Triệu Lão Sơn đến từ làng Hắc Thổ. Vừa rồi ở trên núi ta đã nhìn thấy đám thổ phỉ đến tấn công làng Tây Hà, vì vậy ta đã thông báo cho trưởng làng...”  

Ông lão kể lại những gì ông ấy nhìn thấy một cách nhanh chóng.  

"Ta không biết tại sao mọi người lại đến đây, dù sao ta là bị thổ phỉ ép đến đây. May mắn thay, Kim tiên sinh có lòng tốt thu nhận cả nhà bọn ta. Giúp trẻ em được ăn no, phụ nữ trong nhà có quần áo để mặc. Không giấu gì mọi người, cho dù Kim tiên sinh có tin ta hay không thì lão già này cũng đã coi làng Tây Hà như nhà của mình, sau này sẽ cắm rễ ở đây”.  

Ông lão hét lớn: "Không phải mọi người đều cho rằng Kim tiên sinh không tin tưởng chúng ta sao? Bây giờ cơ hội đến rồi!  

Lần này ở làng Tây Hà không có đàn ông canh giữ, nếu chúng ta có thể giúp Kim tiên sinh canh giữ và bảo vệ làng Tây Hà, ta tin rằng Kim tiên sinh chắc chắn sẽ bắt đầu tin tưởng chúng ta!"  

Không ít người bên dưới đều tỏ vẻ xúc động.  

Đặc biệt là những nữ công nhân trong các xưởng dệt, sự cám dỗ của mức lương gấp đôi là quá lớn đối với họ.  

"Khi thổ phỉ vào làng sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần lão già này phải nói nhiều nữa nhỉ. Thực ra, mọi người không chỉ canh giữ làng Tây Hà thay cho Kim tiên sinh, mà cũng là canh giữ làng Tây Hà cho chính chúng ta”.  

Ông lão hét lên: "Dù sao lão già này cho dù có chết cũng sẽ không để thổ phỉ vào làng làm hại phụ nữ nhà ta. Là đàn ông thì đi theo ta tới cổng làng giúp Kim tiên sinh ngăn chặn đám thổ phỉ”.  

"Ông anh nói hay lắm!"  

Nghe vậy, trưởng làng cười ha hả nhảy lên tảng đá: "Chắc hẳn có nhiều người nhận ra ta, ta là Lưu Khánh Nguyên – trưởng làng của làng Tây Hà. Kim tiên sinh không có ở đây, ta thay ngài ấy đồng ý với mọi người. Chỉ cần người đàn ông nào đứng ra bảo vệ làng Tây Hà thì sau này có thể tham gia tuyển chọn làm nhân viên hộ tống, phụ nữ trong nhà cũng sẽ giống phụ nữ trong thôn của bọn ta.  

Nếu chẳng may có người chết trận, cũng sẽ được bồi thường theo tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống! Phụ nữ và trẻ em ở nhà cũng sẽ được làng Tây Hà chăm sóc!"  

Lời nói của ông lão lúc nãy đã khiến không ít người dao động, còn lời nói của trưởng làng khiến họ càng yên tâm hơn.  

"Ta bằng lòng!"  

"Ta cũng vậy!"  

...  

Càng lúc càng có nhiều người đàn ông đứng lên.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.