Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 793



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lão Chu, đừng nói bậy bạ ở đây. Năm nay huynh đệ của ông đây mới xuất ngũ từ Thiết Lâm Quân. Huynh ấy đã đích thân tham gia trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, còn bị cung tên của đám Đảng Hạng bắn mù một bên mắt. Nếu ngươi tiếp tục bêu xấu Kim tiên sinh và vu khống Thiết Lâm Quân thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ngươi!"  

"Nếu Kim tiên sinh không tiêu diệt đám thổ phỉ trên núi Hổ Đầu thì chúng ta lấy đâu ra cuộc sống tốt? Lão Chu, ngươi dám nói xấu Kim tiên sinh, nếu người làng Tây Hà nghe được thì chắc chắn sẽ đánh chết ngươi”.  

"Mọi người, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ Kim tiên sinh, tha cho ta đi!"  

Người đàn ông tên Lão Chu vội vàng cúi đầu cầu xin tha thứ.  

Dù sao cũng là người cùng làng, những người đàn ông khác cũng không so đo tính toán nữa mà tiếp tục bàn luận.  

"Ta nghe đoàn thương nhân qua đường nói rằng, mấy ngày nay ở Thiên Sơn khắp nơi đều là người, bọn họ đều sợ không nộp thuế nổi, đang tính chạy vào trong núi tị nạn!"  

"Thật hay giả thế, hôm qua ta và Lão Viên đi săn, đi bộ trong núi gần một ngày, sao không thấy ai trong núi?"  

"Kim Xuyên chúng ta không có đám thổ phỉ cướp lương thực, còn có thể đến làng Tây Hà để làm việc. Dù thuế tăng 10% thì cuộc sống cũng tốt hơn nhiều so với những năm trước. Ai sẽ lưu lạc sau núi chứ?"  

"Đúng vậy, đều nhờ Kim tiên sinh, nếu không có Kim tiên sinh e rằng chúng ta cũng phải vào núi rồi!"  

“Thuế vốn dĩ đã nặng rồi, thêm 10% thì làm sao sống nổi đây?”  

"Khi trở về, ta phải dập đầu trước bài vị của Kim tiên sinh!"  

...  

Người dân Kim Xuyên vốn dĩ đã rất biết ơn Kim Phi, bây giờ khi nhìn thấy sự khốn khổ ở các huyện khác, lòng biết ơn của họ đối với Kim Phi càng tăng thêm.  

Ảnh hưởng của Kim Phi ở Kim Xuyên cũng theo đó mở rộng, tầm ảnh hưởng do việc tăng thuế mang lại cũng không ngừng lan rộng khắp Đại Khang.  

Vào ngày thứ mười lăm sau khi cáo thị được công khai, Khánh Mộ Lam vội vàng chạy vào nhà Kim Phi.  

"Tiên sinh, ngài nói không sai, thật sự đã xảy ra chuyện rồi!"

Kim Phi đang ăn cơm, vừa nghe thấy vậy tay cũng hơi run, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"  

Vừa nói, y vừa kéo món ăn yêu thích của mình đến trước mặt.  

"Có người tạo phản rồi!"  

Khánh Mộ Lam vừa dứt lời, mấy người ngồi quanh bàn ăn bỗng ho khan.  

Ngoại trừ Tiểu Nga vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện và Kim Phi đã đoán trước được mọi chuyện, những người khác đều bị sặc.  

"Ở đâu?"  

Kim Phi thầm vui mừng vì mình đã có tầm nhìn xa, y dùng tay áo che đ ĩa thức ăn, nếu không bữa ăn sẽ không thể ăn tiếp được nữa.  

"Tấn Châu!"  

Khánh Mộ Lam nhanh chóng báo lại tin tức vừa nhận được.  

Trước đây, mỗi lần triều đình tăng thuế, dân chúng cũng sẽ làm loạn, nhưng thường chỉ gây rối một lúc rồi thôi, Hoàng đế và quần thần trong triều đều đã quen.  

Vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ như vậy, những cuộc nổi loạn sẽ sớm trôi qua, nhưng bọn họ đã lầm, tin tức khắp nơi truyền về cho thấy, người dân phản kháng vô cùng kịch liệt.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.