Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 848



Giáp trụ của binh lính Đại Khang có hai nơi cần dùng móc để liên kết lại.  

Binh lính lập được công lớn trên chiến trường, hai cái móc này sẽ trộn vàng, vậy nên móc vàng cũng giống như công huân chương kiếp trước của Kim Phi, là niềm kiêu hãnh mà mỗi binh lính trong mơ cũng muốn có được.  

Móc vàng trong câu nói này là nói về việc ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp.  

Nửa vế câu sau thì quá là rõ ràng rồi.  

Đây cũng là nguyên nhân Lạc Lan xếp thanh đao này ở vị trí sau cùng.  

Nếu như buổi đấu giá đã mở đầu bằng mười sáu châu Yến Vân, vậy thì vẫn lấy mười sáu châu Yến Vân để kết thúc, điều này cũng coi như đầu đuôi liên kết.  

Mắt của đám công tử võ tướng đang có mặt đều sáng bừng cả lên.  

Không tranh được thanh Hắc Đao số một, bọn họ ít nhiều gì cũng thấy hơi thất vọng.  

Thế nhưng sự xuất hiện của Thanh Đao cuối cùng mang tới cho bọn họ cảm xúc kinh ngạc vui sướng không gì tả hết.  

Hơn nữa chữ khắc trên thanh đao này còn khảng khái hơn cả thanh đầu tiên, vậy nên càng phù hợp với sở thích của đám công tử này hơn.  

“Quy tắc vẫn như vậy, giá khởi điểm là một nghìn lượng, các công tử có thể trả giá rồi”.  

Bọn họ không biết thương hội Kim Xuyên vẫn còn hàng tồn kho, ở trong mắt bọn họ, đây chính là thanh Hắc Đao cuối cùng của cả Đại Khang.  

Lạc Lan vừa nói dứt lời, những tiếng trả giá đã vang lên không ngừng, Lạc Lan căn bản không nghe rõ.  

Dưới tình cảnh bất lực chỉ đành cầm cây búa nhỏ lên gõ vài cái lên trên chiêng đồng.  

Tiếng chiêng đồng lấn át giọng nói của đám công tử, cuối cùng mọi người cũng tạm thời yên lặng.  

“Mọi người đừng vội, từng người một báo giá”.  

Lạc Lan nói: “Ban nãy ta nghe thấy Lâm công tử báo giá một nghìn chín trăm lượng, có ai trả nhiều hơn một nghìn chín trăm lượng không?”  

“Hai nghìn một trăm lượng!”  

“Hai nghìn ba trăm lượng!”  

...  

“Ba nghìn năm trăm lượng!”  

Lưu Tu Viễn hô lên rất to, đứng phắt dậy.  

Sau khi bỏ lỡ “Nhớ năm đó”, Lưu Tu Viễn vẫn luôn mong ngóng, luôn cảm thấy thanh phía sau sẽ tốt hơn, chẳng mấy chốc đã tới thanh đao cuối cùng.  

Lưu Tu Viễn cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, vung hết toàn bộ số tiền trong tay, ngay lập tức nâng giá lên hơn một nghìn lượng, hy vọng giống như Tấn Vương và Cửu công chúa có thể áp chế mọi người.  

Thế nhưng không chỉ có mình hắn sốt ruột, những công tử khác cũng đang rất cuống.  

Vậy nên kế hoạch của Lưu Tu Viễn chắc chắn sẽ thất bại.  

Không cần Lạc Lan hỏi, không gian chỉ yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại có người tiếp tục ra giá.  

“Ba nghìn sáu trăm lượng!”  

“Ba nghìn sáu trăm năm mươi lượng!”  

...  

Lưu Tu Viễn ngồi phịch xuống ghế, ôm lấy trán.  

Hắn biết cơ hội cuối cùng của bản thân đã không còn nữa rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.