“Đương nhiên, thương hội Kim Xuyên bọn ta trước nay nói được làm được!”, Lạc Lan nói: “Các vị công tử đang có mặt đều làm chứng cho ta”.
Lạc Lan đã nói tới mức này rồi, nếu như Phùng công tử cong tiếp tục so đo tính toán thì chắc chắn sẽ bị những công tử khác cười nhạo, vậy nên chỉ đành mang Hắc Đao rời đi.
Khi các công tử này rời đi, những chuyện liên quan tới buổi đấu giá và chữ khắc trên Hắc Đao cũng được lan truyền ra bên ngoài.
Rất nhiều lão tướng nghe tới: “Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ” đều không khỏi nhớ lại thời trẻ của mình.
Lần đầu tiên vào quân doanh, bừng bừng ý chí, trong lòng nghĩ đời này nhất định sẽ giành lại mười sáu châu Yến Vân, kiến công lập nghiệp, nêu cao tên tuổi.
Sao mà sau này dần dần lại lục đục lẫn nhau, gạt hết chuyện nơi đóng quân ra khỏi đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt hết lên triều đình?
Mấy người quan văn cũng bị tư tưởng “Đời người xưa nay ai mà chẳng trải qua cái chết, giữ lòng trung thành để sáng soi” tác động, quyết định buổi đấu giá lần sau nếu như rảnh thì nhất định phải tới xem.
Đây cũng là kết quả mà Lạc Lan muốn nhìn thấy và khởi nguồn niềm tin để cô ấy đưa ra bảo đảm với Phùng công tử.
Cô ấy tin rằng khi mà danh tiếng của buổi đấu giá truyền ra ngoài, số người đến lần sau nhất định sẽ còn nhiều hơn lần này, đẳng cấp cũng sẽ cao hơn.
Đương nhiên, số bạc mang tới cũng sẽ càng nhiều.
Của hiếm là của đắt, không chỉ hàng hóa mà thơ ca cũng như vậy.
Đại Khang đề cao văn học và chèn ép võ thuật hàng trăm năm, tất cả các thư sinh có tài đều tìm mọi cách để trở thành quan, không ai muốn tòng quân đi lính.
Công tử nhà võ tướng cũng có đi học, nhưng khi tòng quân căn bản mang theo tâm lý muốn lăn lộn, còn mong bọn họ viết được một bài thơ hay sao?
Vì vậy, thơ tả nỗi buồn xuân thu, tả phong hoa tuyết nguyệt thì nhiều, nhưng thơ tả chiến tranh, chiến trường thì rất ít.
Bây giờ Đại Khang bị Đảng Hạng và Khiết Đan ức hiếp nhiều năm, việc tăng thuế hàng năm cũng khiến dân chúng khổ không chịu nổi, dân chúng cũng vô cùng căm ghét Đảng Hạng và Khiết Đan.
Hầu hết các bài thơ trên hộp xà phòng đều tả hoa cỏ, mặc dù có một số ẩn dụ tính cách và tình cảm sâu đậm của tác giả, nhưng dân chúng ngay cả tên của mình cũng không viết được, sao có thể đọc hiểu?
Vì vậy người cảm thấy hứng thú đến hộp xà phòng đều là một số thư sinh và một số thiếu nữ hoài xuân, nhưng những bài thơ trên Hắc Đao lại vừa vặn đánh vào lòng dân chúng.
Mặc dù chỉ có vài dòng, nhưng vì trải nghiệm của Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc và sự thúc đẩy của những người kể chuyện, những câu thơ này lan truyền nhanh hơn, rộng hơn và có sức ảnh hưởng lớn hơn hàng chục bài thơ trên hộp xà phòng trước đó rất nhiều.
Chỉ trong ba ngày, những câu thơ trên mười thanh Hắc Đao trong buổi đấu giá đầu tiên đã hoàn toàn lan truyền trong kinh thành.
Đặc biệt là câu ‘Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu’, có thể nói nhà nào cũng biết.
Nhiều đứa trẻ căn bản không biết Kim Phi là ai, nhưng ngày nào cũng nhắc đến nó.
Trong ba ngày này, đám người Lạc Lan không hề nhàn rỗi.
Vào ngày buổi đấu giá kết thúc, thương hội Kim Xuyên đã hoạt động hết công suất.
Lạc Lan vung tiền bất kể giá cao tới đâu, chiêu mộ số lượng lớn thợ thủ công và bắt đầu sửa sang lại sân lớn của cửa tiệm vào đêm hôm đó.
Dưới uy lực mạnh mẽ của tiền bạc, chỉ trong ba ngày, những thợ thủ công đó đã lắp thêm một cái mái cao hơn ba mét cho sân trong cửa tiệm, bốn phía được chống đỡ bằng những cây cột, xung quanh đều treo vải thô trông đầy trang nhã.