Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 864



Trương Lương dặn dò phụ tá, sau đó chạy qua muốn giúp Kim Phi.  

Lúc Kim Phi mở nắp hòm ra, Trương Lương liếc nhìn vào bên trong.  

Hắn còn cho rằng Kim Phi muốn cất bảo bối gì vào trong nhà kho, kết quả lại nhìn thấy trong hòm toàn là đá.  

“Tiên sinh, số đá này không tầm thường sao?”, Trương Lương hiếu kỳ hỏi.  

“Lương huynh cũng biết sao?”, Kim Phi nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.  

“Không biết, thế nhưng ngươi bảo Đường Phi nghìn dặm xa xôi mang về, còn phải cất vào nhà kho sau núi thì chắc chắn không phải đá bình thường rồi”, Trương Lương cười đáp lời.  

“Ừ, số đá này đều là khoáng thạch, vẻ ngoài xấu xí nhưng phải tốn mấy chục nghìn lượng bạc mới mua được đấy”.  

Kim Phi hơi đau lòng nói.  

“Mấy chục nghìn lượng bạc hả?”, Trương Lương trợn mắt: “Đá đó có thể luyện ra vàng sao?”  

“Không thể luyện ra vàng, nhưng có thể luyện ra được thứ còn quý hơn cả vàng”.  

Kim Phi mỉm cười thần bí: “Đúng rồi, ta bảo huynh cử người đi nghe ngóng quặng Kali nitrat, có tin tức gì chưa?”  

“Tạm thời vẫn chưa có”, Trương Lương lắc lắc đầu: “Nhưng gần đây có mấy nhóm nhân viên hộ tống sắp trở về, nói không chừng có thể nghe ngóng được”.  

“Vậy được”.  

Hai người lại nói chuyện qua lại thêm một lúc, phụ tá của Trương Lương cũng dẫn hai đội cựu binh tới.  

Một đội đưa những cái hòm đánh dấu màu đỏ vào trong nhà kho để tiền đồng, đội khác khiêng số hòm còn lại lên trên xa đẩy và đưa tới xưởng luyện gang.  

Sau một hồi bận rộn, Kim Phi mệt tới độ đầu mướt mát mồ hôi.  

Trở về nhà, Nhuận Nương đã đun xong nước tắm, Kim Phi đi thẳng vào trong phòng tắm.  

Quan Hạ Nhi đi đưa đồ thay cho y, kết quả mãi tới nửa tiếng đồng hồ sau mới ra ngoài.  

“Tướng quân, nếu như lần sau chàng còn như vậy thì ta không đưa quần áo tới cho chàng nữa đâu”.  

Quan Hạ Nhi vắt nước trên tóc, bực bội nói.  

Nói xong mới phát hiện ra không biết Khánh Mộ Lam đã tới từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh bàn đá, như cười như không nhìn bọn họ.  

Chưa nói tới chuyện trong miệng phát ra những âm thanh kỳ dị, lại còn cố ý ngẩng đầu nhìn lên mặt trời nữa.  

Quan Hạ Nhi xấu hổ giậm chân, ôm mặt đi vào phòng.  

“Tiên sinh có nhã hứng thật đấy”, Khánh Mộ Lam thở dài một tiếng: “Ta thì thảm rồi, ngày nào cũng dãi gió dầm sương ở bên ngoài...”  

“Bớt nói mấy lời úp mở kỳ quái với ta đi, là ta bảo cô đi tiêu diệt thổ phỉ sao?”  

Kim Phi mới không buồn bận tâm tới cô ấy, y hỏi: “Có việc gì thì nói, không có việc gì thì chỗ nào mát mẻ tới chỗ đấy đợi đi”.  

“Ngài...”  

Khánh Mộ Lam vô thức muốn đập bàn, thế nhưng nghĩ tới mục đích tới đây của mình thì vẫn thu tay trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.