Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 891



Núi Hổ Tiếu cách nơi mấy người Kim Phi đóng trại chỉ có mấy dặm, là con đường phải đi qua nếu muốn đi từ Quảng Nguyên đến núi Ngũ Lang.  

Sở dĩ gọi là núi Hổ Tiếu là vì nơi này thường có hổ dữ quấy phá, các đoàn thương nhân đi qua phải đi thành nhóm mới có thể đi qua, thợ săn không dám vào núi.  

Nhưng lúc này có mấy trăm người đang ẩn náu trong rừng cây bên cạnh núi Hổ Tiếu.  

Chính là bọn thổ phỉ đỉnh Song Đà đã chạy trốn từ Trường Xà Câu lúc trước.  

Một tên thổ phỉ chạy đến trước mặt ông Lỗ theo đường núi, nhỏ giọng nói: “Ông cả, Kim Phi và phủ binh đang dựng lều ở núi Hồi Long”.  

“Mẹ kiếp, tên Kim Phi đó cũng nhát gan đấy chứ, chỉ cần đi thêm vài dặm nữa là được, sao cứ nhất quyết dựng lều ở núi Hồi Long? Hại ta phải ngồi ở trong núi cả đêm”.  

Ông Lỗ tức giận mắng, sau đó quay đầu nhìn ông hai: “Ông hai, ngươi sắp xếp các huynh đệ mau chóng chia ca ăn tối nghỉ ngơi, sáng mai còn có một trận chiến gian nan”.  

“Ông cả, Kim Phi tìm đến phủ binh, hơn hai nghìn người, chúng ta chỉ có mấy trăm người, có thể đánh thắng được sao?”  

Ông hai lo lắng hỏi.  

“Trước khi chúng ta đến, Phùng tiên sinh đã đoán trước được Kim Phi sẽ đi tìm phủ binh ở Quảng Nguyên, thế nên ông ta đã chuẩn bị cho chúng ta nhiều cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá như vậy”.  

Nói rồi ông Lỗ quay đầu lại nhìn phía sau.  

Sau lưng ông ta là mười mấy xe bắn đá được đặt rải rác, xa hơn một chút là những chiếc nỏ hạng nặng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, mũi tên của chúng đều nhắm chuẩn vào đường lớn.

“Ông cả, xe bắn đá có tác dụng thế thật sao?”  

Ông hai vẫn hơi lo.  

Kim Phi đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc cho họ.  

Lúc trước có mấy chục nhóm thổ phỉ lớn nhỏ ở huyện Kim Xuyên mà bây giờ trong bốn bọn thổ phỉ lớn chỉ còn lại đỉnh Song Đà họ đang thoi thóp, ba tên còn lại một là bị bắt đến nha môn “lãnh thưởng”, hoặc là bị giam giữ ở Hắc Thủy Câu lao động khổ sai.  

Còn đám thổ phỉ kia thì càng không cần nói tới, hoặc là tan tác như chim muông, hoặc là bị đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà quét sạch.  

Nếu thổ phỉ là yêu ma trong lòng người dân thì Kim Phi chính là Diêm Vương của đám thổ phỉ.  

“Nhìn dáng vẻ sợ sệt của ngươi kìa?”  

Ông Lỗ tức giận đá ông hai một cú: “Năm đó Kim Phi chỉ có mấy chục nhân viên hộ tống, dựa vào đâu lại tiêu diệt núi Thiết Quán? Chẳng phải chỉ bằng xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng đó sao? Bây giờ chúng ta có mấy trăm người, lại chiếm cứ nó được núi Hổ Tiếu từ trước, tại sao không thể giết chúng?  

Hơn nữa, nhiệm vụ mà Phùng tiên sinh giao cho chúng ta là giết Kim Phi chứ không phải giết tất cả đám phủ binh, đến lúc đó chúng ta sẽ sử dụng thêm vài xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng để nhắm vào Kim Phi, cho dù hắn có trăm cái mạng cũng sẽ bị đập nát”.  

Phùng tiên sinh chọn núi Hổ Tiếu vì đường lớn ở núi Hổ Tiếu có một đoạn rất hẹp, là một trong những địa điểm thích hợp nhất để mai phục từ Quảng Nguyên đến núi Ngũ Lang.  

Phía Nam là vách núi dựng đứng cao mấy chục trượng, còn phía Bắc đường lớn là dốc đứng, bọn thổ phỉ ẩn nấp trong rừng cây trên sườn núi dốc đứng.  

Cả một đêm yên tĩnh, rạng sáng ngày hôm sau, phủ binh đã thức dậy để nấu cơm dưới sự thúc giục của Tiêu đô úy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.