Một tên đại ca nhìn xuống dưới núi giống như đang nhìn một đám điên loạn.
Cũng có một tên lo lắng nói: “Nghe đồn Kim Phi giỏi tính toán nhất, sao lại cử nhiều người tới nộp mạng như vậy?
Vả lại, ngươi xem trang bị của bọn chúng, rõ ràng là tinh nhuệ của tiêu cục Trấn Viễn, cho dù là nộp mạng thì Kim Phi cũng sẽ không cử bọn chúng tới mới phải?
Ta cảm thấy những người này chắc chắn có mục đích khác”.
Kết quả tên này vừa nói dứt lời, xung quanh đã truyền tới những tiếng cười chế nhạo.
“Ông Nguyên, ông mang họ Nguyên, không phải cũng thật sự yếu đuối đấy chứ?”
“Nếu như ông sợ thì cứ dẫn người của ông cút đi là được, sau này lương thực của núi Ngưu Đầu mấy người cứ để núi Bạch Thạch bọn ta tới thu!”
“Họ Nguyên kia, lá gan của ông thật sự ngày càng nhỏ rồi đấy, Kim Phi hắn biết dùng dầu hoả thì chúng ta cũng biết, trang bị của bọn chúng có tinh nhuệ tới đâu thì cũng không thể là bất khả xâm phạm chứ?”
Tên đại ca mang họ Nguyên nghe vậy thì chỉ đành ngậm miệng.
Thế nhưng trong lòng ông ta vẫn thấy hơi lo lắng.
Bởi vì mãi tới bây giờ Phùng tiên sinh vẫn chưa xuất hiện.
Vào lúc đám thổ phỉ đang bàn tán, chiến trận ba góc đã tiến lên trước thêm hơn một trăm trượng, đi về phía trước thêm mười mấy trượng nữa là nơi tập trung của đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ ở phía trước chiến trận ai cũng cầm một cái hũ trong tay, tất cả đều đã chuẩn bị để ném xuống.
Chỉ cần chiến trận nhích thêm ba trượng nữa thì bọn chúng sẽ ném cái hũ trong tay xuống.
Thế nhưng đúng vào lúc này, vách tường do khiên tạo thành đột nhiên nứt ra những lối cửa nhỏ, hàng chục mũi tên bay ra từ trong lối cửa và bay thẳng về phía đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ đứng phía trên cùng lập tức trúng tên ngã xuống như ngả rạ.
Sau đó không để cho đám thổ phỉ phía sau hoàn hồn trở lại, loạt bắn thứ hai đã tới.
Lại thêm một hàng thổ phỉ nữa ngã xuống đất.
Tất cả đám thổ phỉ còn lại đều hoang mang, liều mạng ném những cái hũ trong tay về phía chiến trận.
Đáng tiếc những cái hũ này đều nặng tới bốn năm cân, bọn chúng căn bản chẳng thể ném ra xa.
“Đám ngu đần này, không phải đã phát khiên cho mấy người rồi sao? Dùng khiên đi chứ!”
Một tên đại ca tức giận giậm chân.
Trước khi bắt đầu hành động, Phùng tiên sinh đã nhắc nhở mấy đại ca của nhóm thổ phỉ cẩn thận cung nỏ của bưu cục Trấn Viễn.
Bọn chúng đã tìm thợ thủ công nhanh chóng chế tạo một loạt khiên và phát xuống.