*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đội trưởng tiểu đội một không khỏi nuốt nước bọt.
Vừa nãy khi Thấm Nhi ghét bỏ dạ dày heo, anh ta còn muốn châm chọc vài câu, nhưng vì nể mặt Cửu công chúa nên nhẫn nhịn.
Bây giờ đội trưởng tiểu đội một đang thầm vui mừng vì quyết định của mình.
Cô nương lợi hại hơn A Mai thì anh ta thực sự không trêu chọc nổi!
Lúc đầu có nhân viên hộ tống lén bàn tán về Khánh Mộ Lam bị A Mai nghe thấy, mỗi lần huấn luyện A Mai đều chọn nhân viên hộ tống kia để chịu đòn.
Kết quả tất nhiên không cần suy nghĩ nhiều, bắt đầu từ hôm đó, mặt nhân viên hộ tống kia chưa bao giờ lành lặn.
Cho đến khi Thiết Chùy đi kinh thành, cuối cùng mới trốn khỏi nanh vuốt của A Mai.
Lúc này, quần áo của Thấm Nhi bị nước sông và máu nhuốm ướt, lớp trang điểm cũng bị nước sông rửa trôi, khiến cô ấy trông hơi nhếch nhác, nhưng đội trưởng tiểu đội một lại cảm thấy Thấm Nhi đẹp hơn trước.
Đội trưởng tiểu đội một cảm thấy tim càng đập nhanh hơn.
Hai người Thấm Nhi và Thúy Nhi lục soát xung quanh một lần nữa, sau khi xác định không còn tên thủy tặc nào, mỗi người mới xách một tên tù binh trở lại bờ sông.
“Điện hạ, đám thủy tặc này có vấn đề!”
Thấm Nhi ném tên tù binh xuống đất, cau mày nói: “Chúng ta tới đây gặp phải thổ phỉ, thấy tình huống không ổn thì tên này chạy còn nhanh hơn tên kia, nhưng đám thủy tặc này rõ ràng biết không phải đối thủ của ta và Thúy Nhi, hơn nữa cũng rất sợ, nhưng vẫn không sợ chết xông lên!
Nên ta giữ lại hai người sống, Tần đại ca, giao cho huynh, tra hỏi lai lịch của bọn chúng!”
“Được!”
Tần Minh lo lắng cảnh tượng thẩm vấn kinh động đến Cửu công chúa, ra hiệu cho thuộc hạ kéo hai tên kia vào trong rừng cây phía sau.
Đội trưởng tiểu đội một cũng vội vàng nhảy từ trên cây xuống rồi theo sau.
Anh ta cũng rất tò mò những tên thủy tặc này đến từ đâu, rõ ràng nhìn thấy cờ tiêu cục Trấn Viễn mà vẫn còn dám tấn công.
Thấm Nhi vốn nghĩ rằng sẽ mất một thời gian mới có kết quả, nhưng không ngờ đám người Tần Minh quay lại nhanh như vậy.
Có điều, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.
Đội trưởng tiểu đội một đi theo sau cũng âm thầm nghiến răng.
“Sao vậy? Không hỏi ra à?”, Thấm Nhi hỏi.
“Hỏi ra”, Tần Minh nói: “Bọn chúng là thủy tặc đến từ sườn núi Thố Nhi, người nhà bọn họ bị bắt cóc, ép bọn họ tới hành thích điện hạ!”
“Đội trưởng Tần có phải nhầm lẫn rồi không, không phải thủy tặc đều không có người nhà sao?”, Thấm Nhi hỏi.
“Thủy tặc ở sườn núi Thố Nhi không giống như những thuỷ tặc khác…”