Thông qua vài ngày tiếp xúc, Cửu công chúa cũng dần hiểu rõ tính cách của Kim Phi.
Biết y không thích cách nói chuyện quá nghiêm túc, cô ấy bụm miệng trêu đùa: “Xem ra tiên sinh rất được chào đón nhỉ, bản cung phát hiện ánh mắt nhìn tiên sinh của rất nhiều cô nương đều vô cùng tình tứ”.
Khánh Mộ Lam nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa với vẻ mặt khó hiểu.
Trong ấn tượng của Khánh Mộ Lam, từ sau khi Cửu công chúa giúp đỡ Trần Cát trả lời tấu chương, cô ấy đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Bây giờ xem ra cũng học được cách nói đùa rồi.
Cô ấy đâu hề biết Cửu công chúa đang cố ý kéo gần quan hệ với Kim Phi.
Mấy người trò chuyện linh tinh, đi qua xưởng dệt, tới được trước cửa xưởng chế luyện.
Ở nơi này, Cửu công chúa được chứng kiến quá trình tạo ra Hắc Đao.
Mặc dù Cửu công chúa rất có hứng thú với lò sắt to lớn bên trong xưởng, nhưng nghĩ tới chuyện trước đó vì phương pháp làm muối mà đã xảy ra khúc mắc với Kim Phi, vậy nên cô ấy chỉ khen ngợi một lượt, cố gắng không hỏi chuyện cái lò.
Kim Phi cũng không phải tên ngốc, thông qua phản ứng của Cửu công chúa, y đã đại khái đoán ra được suy nghĩ của cô ấy, sự cảnh giác đối với Cửu công chúa trong lòng cũng dần giảm đi, có điều lại không hoàn toàn buông bỏ cảnh giác. Lúc đi qua trước cửa phòng thí nghiệm, Khánh Mộ Lam đề nghị đưa Cửu công chúa vào trong tham quan một chút, nhưng Kim Phi lại không đồng ý.
Bởi vì Quan Hạ Nhi và Uyển Nương thường xuyên chế tạo xà phòng thơm bên trong phòng thí nghiệm, với trí tuệ của Cửu công chúa e rằng nhìn một lần là có thể học được luôn.
Đây cũng là lý do Kim Phi dẫn Cửu công chúa tới núi Miêu Miêu ở nhờ chứ không tới núi Thiết Quán.
Bây giờ xà phòng thơm là một trong số những nguồn lợi nhuận chính của thương hội Kim Xuyên, nếu như phương pháp làm xà phòng thơm bị truyền ra ngoài thì việc xây dựng làng Tây Hà sẽ gặp phải đả kích nghiêm trọng.
Cửu công chúa rất biết điều, phát hiện Kim Phi không đồng ý với đề nghị của Khánh Mộ Lam nên chủ động bước về phía cửa.
Vừa đi vừa tùy ý hỏi: “Tiên sinh, bây giờ có bao nhiêu người đang làm việc ở làng Tây Hà?”
“Chuyện này ta thật sự không rõ”, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Đường Tiểu Bắc: “Muội biết không?”
“Người dân gốc ở làng Tây Hà là ba trăm linh ba người, ngoại trừ bọn họ, bây giờ nam nữ công nhân ở các xưởng, binh lính nam binh lính nữ ở tiêu cục và người nhà của bọn họ gộp lại tổng cộng là hơn ba nghìn bảy trăm người”.
Đường Tiểu Bắc cười nói: “Nếu như tính cả núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà, núi Hổ Đầu, Hắc Thủy Câu và cả những người làm mướn mà thương hội Kim Xuyên thuê thì số người càng nhiều hơn, con số cụ thể ta cũng không nhớ rõ”.
“Nhiều như vậy sao?”
Cửu công chúa vốn dĩ chỉ buột miệng hỏi, nhưng nghe thấy con số này thì không khỏi dừng bước: “Ta nhớ tổng dân số của huyện Kim Xuyên cũng chỉ có hơn bốn mươi nghìn người thôi nhỉ?”
Thời đại phong kiến, bởi vì sản lượng lương thực rất thấp, không nuôi được quá nhiều người, điều kiện y tế cũng lạc hậu, tỉ lệ trẻ con mất sớm rất cao, dân số trong những năm vừa qua của Đại Khang vẫn luôn giảm sút.
Mấy chục năm trước, lúc Đảng Hạng và Khiết Đan vẫn chưa xâm phạm trung nguyên, sưu thuế vẫn chưa nặng lắm, tổng dân số của Kim Xuyên có lần đã đạt tới sáu mươi nghìn người, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi mà dân số đã giảm mất một phần ba.
Cho dù vào thời điểm nào thì đây cũng đều là một sự việc vô cùng nghiêm trọng.
Đáng tiếc là hoàng đế và đại thần trong triều đình căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Cả huyện không tới bốn mươi nghìn người, một nơi như làng tây Hà đã tập trung hơn ba nghìn người, gần chiếm một phần mười dân số của cả huyện.