Mặc dù yêu cầu của kính hiển vi khá cao, thế nhưng Kim Phi tự tin nhiều nhất mất vài năm là y chắc chắn có thể bán ra được.
Cửu công chúa vốn dĩ chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, nhưng nghe thấy lời Chu Cẩm nói, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lập tức túm lấy Chu Cẩm hỏi: “Ban nãy cô nói cái gì? Nói lại một lần nữa ta nghe!”
“Cô là ai vậy, đau tôi kia!”, Chu Cẩm giằng cánh tay ra, t hở dốc trừng mắt nhìn Cửu công chúa.
“Cẩm Nhi không được vô lễ, vị này là Cửu công chúa điện hạ của triều đại này!”
Kim Phi vội vàng gõ một cái lên đầu Chu Cẩm, sau đó xin lỗi Cửu công chúa: “Đồ đệ còn trẻ dại chưa trải sự đời, cư xử lỗ m ãng với điện hạ, mong điện hạ bỏ qua cho!”
“Công...công chúa?”
Chu Cẩm trợn trừng mắt, hiếu kỳ quan sát Cửu công chúa.
Dù gì cô ấy cũng chỉ là một cô gái lớn lên nơi núi rừng, vẫn không biết công chúa tượng trưng cho điều gì.
“Ngây ra cái gì, còn không mau dập đầu xin lỗi điện hạ đi?”
Đường Tiểu Bắc đá một cú vào chân Chu Cẩm.
“Cẩm Nhi xin dập đầu xin lỗi công chúa!”
Lúc này Chu Cẩm mới hoàn hồn trở lại, quỳ xuống dập đầu xin lỗi Cửu công chúa.
“Mau đứng dậy!”
Khi trước lúc được Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc hành lễ, Cửu công chúa đều ngồi trên xe ngựa, nhưng lúc này lại giơ tay ra kéo Chu Cẩm đứng dậy.
Cô ấy kích động hỏi: “Tiểu cô nương, ban nãy cô nói gì? Thật sự có cách có thể khiến cho thương binh trên chiến trường sống được quá nửa sao?”
Trong thời kỳ phong kiến, các trận chiến giữa hai đội quân về cơ bản là đấu tay đôi.
Sau một trận chiến, số lượng binh lính bị thườn chết nhiều gấp mấy lần số lượng binh lính đánh nhau chết trên chiến trường.
Do điều kiện y tế lạc hậu, tỷ lệ tử vong vô cùng cao.
Đặc biệt là trong mùa hè, nếu vệ sinh doanh trại không đạt tiêu chuẩn sẽ rất dễ bị nhiễm bệnh.
Một khi đã bị nhiễm bệnh, có thể sống sót hay không là tùy vào thể chất cơ thể của mỗi người.
Một số người bị thương phải mổ bụng moi ruột ra, kết quả vẫn cầm cự được.
Cũng có một số người bị thương chỉ cắt một vết nhỏ ở cánh tay, cuối cùng vẫn chết.
Tình trạng này không phải là hiếm.
Sau một trận chiến, chỉ có vài chục người chết trên chiến trường, nhưng có thể có hàng trăm binh lính bị thương chết trong doanh trại.
Nếu như có thể giảm một nửa tỷ lệ tử vong những binh lính bị thương, việc này đối với Đại Khang thực sự quá quan trọng.
Vì vậy Cửu công chúa mới kích động như vậy, thậm chí quên cả thân phận, trực tiếp vươn tay tóm lấy Chu Cẩm.
“Tiểu cô nương, thực sự có cách giúp cho hơn nửa các binh lính bị thương sống sót sao?”