Sau đó Cửu công chúa cũng không kìm được lòng, cầm lấy dùng một lúc.
“Kim tiên sinh, không biết khi nào ngài có thể làm ra được một cái gương có thể thấy được côn trùng?”
Hiện tại Ngụy Vô Nhai đã hoàn toàn tin lời Kim Phi, ông ấy rất mong chờ chiếc kính hiển vi mà Kim Phi nói.
“Sau này nếu như không có chuyện gì thì ta sẽ chuyên tâm làm cái này”.
Kim Phi nói: “Nhưng thời gian thì không nói được, nếu như thuận lợi, hai tháng là có thể thành công rồi, nếu không thuận lợi, một hai năm cũng khó mà xong”.
“Chuyện này…”, Ngụy Vô Nhai do dự một chút, hỏi: “Kim tiên sinh, ta có thể ở lại làng Tây Hà không?”
Kim Phi nghe thấy vậy trong lòng không khỏi vui mừng.
Vừa rồi y đang nghĩ cách giữ Ngụy Vô Nhai lại, nhưng trước khi y kịp giở trò, Ngụy Vô Nhai đã chủ động yêu cầu được ở lại.
“Ngụy tiên sinh muốn ở lại, ta đương nhiên là hoan nghênh rồi”, Kim Phi hỏi: “Không biết tiên sinh định ở ngắn hạn hay dài hạn?”
“Nếu như tiên sinh đồng ý, ta muốn sống ở làng Tây Hà luôn, đợi tiên sinh làm ra được kính hiển vi, lão hủ cũng có thể tận mắt nhìn thấy đám côn trùng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, thuận tiện cũng nhờ tiên sinh chỉ bảo kỹ thuật phẫu thuật”.
Mỗi người đều có mục đích theo đuổi của mình, thứ Ngụy Vô Nhai theo đuổi chính là y học.
Tuy nhiên, y thuật của ông ấy đã là đỉnh cao ở Quảng Nguyên, rất khó tiến xa hơn.
Kể từ khi nghe Chu Cẩm nói về kỹ thuật phẫu thuật ở làng Tây Hà, Ngụy Vô Nhai cảm thấy như được khai sáng.
Vì vậy quyết định ở lại đây không đi nữa.
Đối với Ngụy Vô Nhai mà nói, khám bệnh ở đâu cũng giống nhau.
Kim Phi lo lắng rằng Ngụy Vô Nhai sẽ rời đi, lại không biết rằng Ngụy Vô Nhai lại lo lắng Kim Phi liệu có bằng lòng cho ông ấy ở lại không.
Bây giờ hai bên đều đã nói rõ, ai nấy đều vui vẻ.
“Vậy ta và tiên sinh cùng nhau tiến bước!”
Kim Phi vô cùng vui vẻ: “Đại Lưu, mau về thông báo cho Hạ nhi, sau khi dọn dẹp phòng cho điện hạ xong thì lại dọn thêm một phòng cho Ngụy tiên sinh”.
“Tiên sinh, không cần phiền phức vậy đâu, phòng y tế này còn hai phòng trống, cũng đầy đủ tiện nghi, ta ở lại đây là được rồi”.
Ngụy Vô Nhai xua tay nói.
“Vậy sao được?”, Kim Phi nói: “Tiên sinh nếu như dự định ở lại làng Tây Hà thì phải đón người nhà qua đây, hai phòng làm sao mà đủ được?”
“Con trai con gái đã thành thân rồi, trong nhà chỉ còn lại hai người vợ và thiếp mà thôi, hai phòng là đủ rồi”.