Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 997



Ngụy Vô Nhai nói: “Hơn nữa ta là lang trung, không ở phòng y thì ở đâu?”  

“Tiên sinh nếu đã kiên trì vậy thì ta cũng sẽ không ép buộc nữa, tiên sinh tạm thời chịu khó một chút, đợi phòng khám mới được xây xong thì tiên sinh hãy dọn qua đó”, Kim Phi nói.  

Vì dân số của làng Tây Hà càng lúc càng nhiều, người bệnh cũng tăng lên them, chỉ một tiểu viện nhỏ này nhất định là không đủ.  

Kim Phi đã lên kế hoạch xây một phòng y tế mới tốt hơn từ lâu, chỉ là vẫn chưa bỏ ra được thời gian và công sức.  

Bây giờ Ngụy Vô Nhai tới rồi, chuyện này cần phải đẩy nhanh tiến độ.  

“Toàn bộ nghe theo tiên sính sắp xếp”.  

Ngụy Vô Nhai không hề phản đối việc này.  

“Chúc mừng tiên sinh lại có thêm một trợ thủ đắc lực”.  

Cửu công chúa cười nói: “Cũng chúc mừng Ngụy tiên sinh được như ý nguyện, y thuật tiến thêm một bước, cứu chữa bệnh cho dân chúng”.  

Có một chút ghen tị trong giọng điệu của cô ấy,  

Thân phận công chúa cao quý là thật, nhưng có quá nhiều ràng buộc.  

Dù mới tới làng Tây Hà không lâu nhưng Cửu công chúa đã phải lòng không khí ở nơi đây.  

Nếu có thể cô ấy cũng mong được ở lại.  

Nhưng đáng tiếc cô ấy là công chúa, không thể tự do tự tại như Ngụy Vô Nhai được.  

Trong lúc bọn họ nói chuyện, trời âm u cả buổi, cuối cùng đổ cơn mưa.  

Lúc đầu chỉ là mưa nhẹ, sau đó càng lúc càng nặng hạt.  

“Không biết là ai chọc thủng bầu trời rồi, năm nay mưa lớn quá”.  

Ngụy Vô Nhai nhìn màn mưa ngoài cửa, bất đắc dĩ nói.  

“Đúng vậy, ông trời nếu như còn đổ mưa mấy ngày nữa e là mùa màng năm sau không còn thu hoạch  gì nữa”.  

Kim Phi thở dài nói theo.  

Với thân phận hiện tại của y, cho dù ba năm không có thu hoạch gì, cũng nhất định không cần lo lắng chuyện ăn uống.  

Nhưng Kim Phi vẫn lo lắng cho người dân.  

Thuế khóa đã nặng nề, nếu không có thu hoạch sẽ dồn dân chúng vào ngõ cụt. 

Chỉ là Cửu công chúa đang ở đây, Kim Phi không tiện oán trách triều đình. 

Với trí thông minh của Cửu công chúa, cô ấy đương nhiên hiểu được sự ám chỉ của Kim Phi, theo bản năng muốn bênh vực triều đình, nhưng vừa mở miệng ra phát hiện mình không có cách nào để giải thích cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.