Cả thân hình mảnh mai của nàng ngã xuống mặt đất.. Máu tươi nhuốm đầy cả xiêm y màu lam..
Ánh mắt nhuốm đầy tia huyết sắc của Hàn Dịch Thiên dần tan biến mất..
Nữ nhân trước mặt không phải là người hắn thích.. Càng không phải là người hắn yêu..
Hắn và nàng tiếp xúc không quá hai lần.. Hà cớ gì nàng ta lại thay hắn đỡ nhát kiếm này..
Hắn là loại sói lang cô độc.. Từ nhỏ phụ hoàng chỉ muốn truyền ngôi vị cho huynh trưởng..
Nên hắn con trai của một phi tần bị thất sủng nhanh chóng bị cho vào lãng quên..
Danh vị Vương Gia chỉ là trò cười của bàn dân thiên hạ..
Ngay cả mẫu thân cũng chưa từng một lần quan tâm tới hắn.. Vậy thì tại sao nữ nhân này..
Lại không màng nguy hiểm bảo vệ hắn..
...
" Oanh "
Tiếng sét đột nhiên vang lên khiến Hàn Dịch Thiên như bừng tỉnh.. Hắn điên cuồng chạy tới ôm gọn thân thể của nàng vào lòng..
- " Nha đầu ngu ngốc.. trả lời ta.. tỉnh lại trả lời ta.. "
Hắn điên cuồng lắc bàn tay nhỏ bé của nàng..
Tô Mặc Uyển vẩn không mở mắt.. Da thịt ngày càng lạnh dần..
...
- " Sư phụ.. " Tiếng gọi yếu ớt vang lên..
- " Tô Mặc Uyển.. Vi sư lệnh cho ngươi tỉnh lại.. "
Máu từ khóe miệng nàng từ từ rỉ ra.. Khuôn mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc..
- " Lần đầu tiên gặp mặt.. Sư phụ cứu đồ nhi khỏi đôi bạch hổ.. Mạng của đồ nhi là do sư phụ cứu.. Hôm nay... Đồ nhi.. Đồ nhi có cơ hội.. trả món nợ này rồi.. "