Quay về đến nhà, Thẩm Hinh càng suy nghĩ càng thấy không đúng.
Sau một lúc im lặng suy tư, Thẩm Hinh gõ cửa phòng Diệp Tử.
Lúc này, Diệp Tử đang định đi ngủ.
“Ngày mai trời vừa sáng là phải đi bái tế phụ thân và ca ca của muội rồi, sao muội còn chưa ngủ?”
Diệp Tử mời Thẩm Hinh vào trong phòng, cười hỏi.
'Thẩm Hinh do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở lời hỏi: “Tẩu tẩu, ta cứ cảm thấy.
†ẩu tẩu và Vân Hạc có gì đó không đúng...”
Nha đầu này đã phát hiện ra điều gì?
Diệp Tử âm thầm nghi ngờ, nhưng ngoài mặt thì ra vẻ mặt trêu tức nhìn Thẩm Hinh: “Ta nghĩ, hay là muội thấy ta cả ngày chỉ ở trong phủ của Lục hoàng tử nên ghen ghét rồi?”
“Muội ghen?”
Thẩm Hinh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nàng giấy lên: “Tẩu tẩu nghĩ sao ta có thể vì cái tên thỏ đế đó mà nổi cơn ghen chứ?”
Tuy Diệp Tử là tẩu tẩu của Thẩm Hinh, song mối quan hệ hai người càng giống bạn bè thân thiết hơn.
Ở trước mặt Diệp Tử Thẩm, Lạc Nhạn nói chuyện cũng không hề cố ky.
“Tên thỏ đế?”
Diệp Tử ngạc nhiên, sau đó không nhịn được cười, nói: “Không phải muội nói hắn là tên vô dụng sao?”
Thẩm Hinh có chút đơ ra, ủ rủ nói: “Hiện giờ hắn thắng quốc sư Bắc Hoàn ba trận, khiến cho quốc sư Bắc Hoàn tức đến hộc máu, chuyện này đã lan truyền khắp nơi, ta còn nói hắn là kẻ vô dụng thì chỉ sợ là ngay cả nương của ta cũng sẽ trách mắng ta...
Dù sau này Vân Hạc không lập nên bất kỳ chiến công nào, chỉ cần không phải là có người cố ý kiếm chuyện gây phiền phức cho hẳn, thì chỉ dựa vào việc thắng quốc sư Bắc Hoàn ba lần thì đã đủ để không ai lại tiếp tục nói hắn là kẻ vô dụng nữa.
Tuy Vân Hạc dựa vào vận may, nhưng có sao thì cũng đã lập được công lớn.
Ai tiếp tục nói Vân Hạc là kẻ vô dụng, người khác sẽ thẳng thắn hỏi ngược lại là ngươi có lập được công lao không, có phải là ngươi ngay cả kẻ vô dụng cũng
không bằng không? Thì lúc đó ngươi sẽ trả lời sao?
Diệp Tử không nhịn được bật cười: “Dùng câu nói của Lục hoàng tử, giác ngộ của muội thật không tệ.”
Thẩm Hinh bĩu môi, lại hối thúc nói: “Tẩu còn chưa trả lời câu hỏi của ta đó!”
“Đây có gì mà phải trả lời chứ!”
Diệp Tử nhếch môi cười: “Muội cũng không phải ghen, ta cần trả lời gì nào?”
“Muội chỉ cảm thấy mối quan hệ hai người kỳ lạ thôi!” Thẩm Hinh cau mày nói: “Tẩu thấy đó, hiện giờ hắn nói gì tẩu nghe nấy, hắn nói làm gì, tẩu làm cái đó, người không biết còn cho là tẩu thật sự là quản gia của hắn đó!”
“Vậy muội cảm thấy ta nên làm sao?”
Diệp Tử cười khổ nói: “Hắn là Lục hoàng tử đương triều, muội là hôn thê tương lai của hắn, muội bới móc hắn cũng được, làm trái ý hắn cũng không sao, đó là chuyện phu thê của hai người, nhưng ta thì khác với muội, nếu ta làm giống muội nghĩa là bất kính với Lục hoàng tử rồi.”
Thẩm Hinh á khẩu.
Lời này của tẩu tẩu, hình như cũng không có vấn đề gì.
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Hinh, Diệp Tử lặng lẽ lắc đầu.
Nếu không phải tính tình của nha đầu này tùy tiện, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, nàng ấy thật muốn nói sự thật với nha đầu ngốc này, vị phu quân tương
lai này của nàng thật ra là con hổ đầu đàn ăn người không nhả xương.
Đợi đến khi hắn rời khỏi trói buộc của hoàng thành, nàng sẽ biết được phu quân của nàng đáng sợ đến nhường nào.
“Thật ra, con người của Lục điện hạ không tồi đâu.”
Diệp Tử kéo tay Thẩm Hinh: “Muội thấy đó, hắn tuy là Hoàng tử cao quý, nhưng lại không ra vẻ ỷ mình là Hoàng tử, cũng không vênh váo hung hăng ức hiệp người như những Hoàng tử khác! Gả cho một Hoàng tử như vậy cũng không
phải là chuyện xấu.”
Thẩm Hinh bĩu môi hừ nhẹ nói: “Nếu không phải vì thánh thượng ban hôn, muội mới không thèm gả cho cái tên thỏ đế yếu đuối trói gà không chặt đó đâu!”
'Từ nhỏ nàng đã luyện võ, thích múa đao múa thương.
Người nàng muốn lấy là anh hùng cái thế, giống như phụ thân và hai vị huynh trưởng của nàng vậy.
“Muội đói”
Diệp Tử bất đắc dĩ cười một cái: “Người trên thế gian này, không phải cứ có vài phần võ công thì được coi là lợi hại đâu! Có những lúc, trí tuệ càng quan trọng hơn so với sức mạnh.”
“Hắn đâu có trí tuệ đâu!”.