Buổi tối hôm đó, Vân Hạc chui đầu vào thư phòng, tự mình thiết kế trường thương cho Thẩm Lạc Nhạn.
Vẽ đến mức hưng phấn, Vân Hạc lại nghĩ tới có cần chế tạo vũ khí cho phủ binh mình luôn không.
Vũ khí tiêu chuẩn bây giờ của bọn họ thực sự không phù hợp cho ky binh hạng nhẹ sử dụng.
Sau khi suy nghĩ một lát, Vân Hạc vẫn bỏ đi suy nghĩ này.
Thôi vậy!
Những suy nghĩ trong đầu kia vẫn để tới Sóc Bắc rồi hãy thực hiện.
Lúc ở Hoàng Thành vẫn nên khiêm tốn tí mới tốt.
Buổi sáng, Vân Hạc giao bản vẽ cho người của tiệm thợ rèn, cũng khai báo kích thức những thứ kia.
Đã trải qua chuyện ám sát hôm qua, thị vệ đi theo Vân Hạc ra ngoài cũng từ hai người biến thành bốn người.
Hắn vốn muốn để Thẩm Lạc Nhạc làm thị vệ thiếp thân cho mình, nhưng 'Thẩm Lạc Nhạn kiêu ngạo sao có thể đồng ý?
“Ngừng!”
Ngay lúc Vân Hạc chuẩn bị đến núi Miêu Nhĩ bên kia thì bỗng nhiên hắn bảo thị vệ dừng lại.
Chưa đợi mấy thị vệ làm rõ tình huống, Vân Hạc đã nhanh chóng tung người xuống ngựa, ngăn cản hai công tử ca quần áo lộng lẫy lại.
Hai người đang muốn quát lớn, nhìn thấy thị vệ sau lưng Vân Hạc thì bỗng sợ hãi.
“Vị công tử này, ngươi muốn làm gì?” Vẻ mặt hai người căng thẳng nhìn Vân Hạc.
“Yên tâm, ta không gây phiền phức cho các ngươi.” Đầu tiên Vân Hạc an ủi hai người một câu, lúc này mới chỉ vào khối rubic bằng gỗ trong tay hai người hỏi: 'Đồ chơi trong tay ngươi từ đâu ra?”
“À, ngươi nói khối rubic này à?” Công tử cao gầy bừng tỉnh hiểu ra mỉm cười, chỉ vào cuối con đường nói: “Ở ngay con đường phía tây, có một cửa hàng tên Phẩm Nhã Hiên, bên trong có bán! Vị công tử này, ngươi muốn mua khối rubic này thì phải nhanh, rất nhiều người đều đang tranh giành để mua đó! Đi trễ thì không còn nữa.”
“Được, cảm ơn.” Vân Hạc nói xong thì nhanh chóng xoay người lên ngựa.
Mẹ nó!
Lúc này mới chưa bao nhiêu ngày, vậy mà đã có người làm ra khối rubic rồi bán ra?
Đây là tên khốn kiếp nào, dám cướp bản quyền của mình? Trả phí bản quyền chưa?
Vị này ngược lại rất có đầu óc làm ăn.
Phải xem đây là vị đại thần náo
Bọn họ rất nhanh đã đi tới Phẩm Nhã Hiên đường phía Tây.
ồI
Khá lắm!
Giờ phút này bên ngoài Phẩm Nhã Hiên, có thể nói là người đông nghìn nghịt.
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của những người kia, phần lớn cũng đều là người gia sản giàu có, một vài người mặc quần áo bình thường, có lẽ cũng là người hầu trong nhà gia đình giàu có.
“Điện hạ, có cần đuổi những người này đi không?” Cao Hợp thấp giọng hỏi thăm.
“Không cần, chờ xem trước đã.” Vân Hạc lắc đầu cười: “Người khác mua bán như thường, chúng ta xua đuổi người ta làm gì? Ngươi đi hỏi thăm xem khối rubic này bán bao nhiêu tiền một cái?”
“Vâng!” Cao Hợp lĩnh mệnh.
Cao Hợp rất nhanh đã hỏi thăm rõ ràng.
Một khối rubic bán hai mươi lượng bạc ròng.
Còn có khối rubic mười sáu ô Vân Hạc nói thì cần trả một trăm lạng bạc ròng một cái.
Hơn nữa đều là loại không cho trả giá.
Nghe Cao Hợp báo cáo, Vân Hạc không khỏi hít sâu một hơi.
Má, gian thương này.
Chỉ là mấy mảnh gỗ vụn ghép lại mà sao dám bán đắt thế? Khối rubic cấp bốn vậy mà bán tới một trăm lượng?
Nếu để cho bọn họ làm ra khối rubic cấp sáu, chẳng phải sẽ bán hơn ngàn lượng à?
Cái này mẹ nó đúng là ăn cướp tiền.
Không được, nhất định phải xem thử tên gian thương này.
Ông chủ Phẩm Nhã Hiên này chắc chắn có liên quan tới quan viên trong triều.
Nếu không, không thể nhanh như vậy đã bán khối rubic ra.
Trong lòng Vân Hạc tò mò, nhưng hắn cũng không đi giành với những người kia, cũng không đi vào bên trong mà chỉ đứng từ xa nhìn Phẩm Nhã Hiên kia..