Đợi khoảng mười lăm phút, toàn bộ rubic của Phẩm Nhã Hiên đều bán sạch.
Người mua được rubic đương nhiên rất vui.
Không mua được thì ai nấy đều đấm ngực dậm chân.
Nhưng vào lúc này, chưởng quỹ Phẩm Nhã Hiên lại cao giọng nói: “Chư vị, nhận được sự nâng đỡ của các vị, khối rubic này đã bán xong! Để cảm ơn sự yêu mến của mọi người, tiểu điếm nhận đặt chỗ, người muốn mua khối rubic, chỉ cần để lại một nửa tiền đặt cọc đồng thời đăng ký, đợi chúng tôi có hàng rubic lại, lúc.
mọi người tới lấy, giao thêm một nửa ngân lượng còn lại là được...”
Nghe lời chưởng quỹ nói, Vân Hạc càng kinh động như gặp thiên nhân.
Gian thương này.
Ngay cả dự tính cũng nghĩ ra rồi?
'Thật con mẹ nó gian đến cùng à!
Khối rubic cấp ba thật ra cũng không khó chế tác, đợi khối rubic lưu truyền ra rồi, chắc chắn có rất nhiều người bắt chước theo.
Đến lúc đó giá cả khối rubic này chắc chắn rớt xuống ngàn trượng.
Nhưng gian thương này lại thông qua thủ đoạn này để chốt giá trước.
Cho dù đến lúc đó giá cả khối rubic này giảm đến đâu, bọn họ cùng lắm không cần một nửa số tiền kia là được, vẫn sẽ kiếm được một món hời.
Trâu bò.
Ngay lúc Vân Hạc âm thầm cảm khái, mọi người cũng sục sôi.
Mọi người tranh nhau chen lấn giao tiền đăng ký, giống như sợ bạc của mình không xài được, cực kỳ giống một số người ở thế giới cũ của hắn đổ xô đi tranh
mua một chiếc điện thoại apple nào đó.
Trước sau giằng co thêm khoảng hai phút, người trước cửa Phẩm Nhã Hiên rốt cuộc dần dần giải tán.
“Đi!” Lúc này Vân Hạc mới mang theo thị vệ đi về phía Phẩm Nhã Hiên.
Nhìn thấy Vân Hạc đi tới, chưởng quỹ lập tức cười làm lành nói: “Vị công tử này cũng là đến mua rubic sao? Thật sự ngại quá, rubic tiểu điếm bán hết sạch
rồi, có điều tiểu điếm có thể nhận đặt chỗ...”
“Tôi không mua rubic.” Vân Hạc khẽ lắc đầu: “Ta chỉ muốn hỏi tí, tiệm này là của ngươi sao?”
Vân Hạc nói xong lại thăm dò đồ trong tiệm.
Trong tiệm cơ bản có đầy đủ các đồ dùng được chế tác tinh xảo, còn có một số bàn ghế bằng gỗ.
“Công tử nói đùa rồi.”
Chưởng quỹ cười ha hả nói: Lão hủ chỉ là chưởng quỹ tiểu điếm này, ông chủ là người khác.”
Quả nhiên.
Vân Hạc cười thầm trong lòng, nói ngay vào điểm chính: “Ta muốn gặp ông chủ các ngươi một lần.”
“Hả?' Nghe lời Vân Hạc nói xong, chưởng quỹ lập tức nhíu mày: “Ông chủ chúng ta
rất bận, e rằng không có thời gian gặp công tử, nếu như công tử không ngại, có thể để lại tên, lát nữa lão hủ chuyển lời cho ông chủ.”
“To gan! Cao Hợp sầm mặt lại, nghiêm nghị nói: “Nhanh chóng nói ông chủ các ngươi biết, cứ nói Lục hoàng tử muốn gặp hắn! Bảo hắn mau tới, đừng để Lục hoàng tử chờ lâu.”
Vân Hạc rất hài lòng với biểu hiện của Cao Hợp.
Nhìn xem, đây đúng là cấp dưới hiểu chuyện.
Biết nghĩ hơn ông chủ nghĩ, còn vội hơn ông chủ vội.
Truyện Gia Đấu
Ông chủ không tiện nói, hắn trực tiếp nói giùm ông chủ.
Ừm!
Trọng dụng!
Nhất định phải trọng dụng!
“Lục...!Lục hoàng tử.”
Nghe lời Cao Hợp, mí mắt chưởng quỹ bỗng nhiên giật một cái, hắn ta vội quỳ xuống đất: “Thảo dân...”
“Lễ thì miễn đi.”
Vân Hạc ngăn cản chưởng quỹ: “Mau đi gọi ông chủ các ngươi tới.”
“Tạ ơn Lục điện hạ.”
Chưởng quỹ đứng thẳng lưng lên, nhưng vẻ mặt lại khó xử.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Vân Hạc nhíu mày nhìn về phía chưởng quỹ: “Không phải ngươi muốn nói ông chủ các ngươi không có ở Hoàng Thành chứ?”
“Không không...”
Chưởng quỹ lắc đầu liên tục, thận trọng nói: “Bẩm Lục điện hạ, ông chủ chúng ta quả thật bận rộn, hơn nữa tính tình ông chủ không tốt, bây giờ lão hủ đi tìm ông chủ, e rằng sẽ bị đuổi ra...”
“Ồ?” Vân Hạc hào hứng, khẽ suy nghĩ, còn nói thêm: “Vậy ngươi mang bản điện hạ tới! Bản điện hạ tự thân tới cửa, hắn cũng không đến mức đuổi bản điện hạ ra đâu nhỉ?”
Hôm nay hắn còn muốn xem thử ông chủ Phẩm Nhã Hiên này rốt cuộc là nhân vật nào.
“Được được.”
Chưởng quỹ đồng ý lia lịa..