Khi Vân Hạc vừa dứt lời, cả hội trưởng trở nên yên tĩnh.
Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly, muốn uống nhưng đàn tỷ bà đã giục lên ngựa.
Say khướt nằm ở sa trường, quân chớ cười. Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu?
Rất nhiều người nhắm mắt lại thưởng thức câu thơ này. Nó hoàn toàn khác với những câu thơ hào hùng, phóng khoáng của Vương Hiển và Mạnh Quảng Bạch. Bài thơ này thiên về một thể loại tự do phóng khoáng,
một kiểu thoải mái coi thường sự sống và cái chết.
Câu thơ “Say khướt nằm ở sa trường, quân chớ cười. Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu” khiến không ít người phải tán dương kinh ngạc.
“Thơ hay! Đây mới đúng là thơi” “Tự do không gò bó, phóng khoáng và hoang dã...”
“Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu? Đúng vậy, xưa nay chỉnh chiến có mấy ai may mắn trở về bình an chứ?”
“Theo ta thấy thì bài thơ này phóng khoáng có thừa nhưng lại không đủ hào hùng! Câu thơ “tung một nhát kiếm đóng băng mười chín châu' của Mạnh công tử nghe khí phách hơn!”
“Cũng không phải, không phải! Câu thơ của Mạnh công tử hào hùng thì có hào hùng thật, nhưng nếu để đem ra đối đầu thì không thể sánh bằng! Câu thơ do vị công tử này sáng tác quá khác biệt, đầy tính nghệ thuật và nhân văi
Trong chốc lát, mọi người bắt đầu tranh luận sôi nổi.
Có người thấy câu thơ của Mạnh Quảng Bạch nghe hào hùng khí phách hơn, nhưng đại đa số đều cho rằng bài thơ của Vân Hạc vượt trội hơn cả về tính nghệ thuật lẫn tính tranh đấu.
Nghe thấy mọi người nghị luận, Mạnh Quảng Bạch dần mất kiên nhẫn.
Thơ của một con ma men mà cũng đòi đánh bại thơ của hắn ta sao? Như này. thì hắn ta biết giấu mặt đi đâu được nữa?
Đây là lần hiếm hoi Diệu Âm nhìn lên trên lầu, sự kinh ngạc hiện rõ mồn một trong đôi mắt nàng ta.
“Cho hỏi vị công tử này xưng hô thế nào?” Diệu Âm khom người dò hỏi. Vân Hạc khẽ lắc đầu, nói trong mơ màng: “Ta là..."
Chương Hư thấy Vân Hạc sắp nói ra thân phận thật sự thì vội chạy lên cắt lời: “Đây là bạn của ta, Diệu Âm tiểu thư cứ gọi hắn là Lưu công tử là được!”
Vân Hạc thầm gật đầu tán dương.
Chà, con mắt của tên này cũng khá tinh tường đấy!
“Tiểu nữ tên Diệu Âm, rất vui vì được gặp Lưu công tử.” Diệu Âm khế cúi đầu chào hỏi, sau đó lại nói: “Theo như tiểu nữ thấy thì, có phải bài thơ mà Chương công tử vừa đọc ban nãy cũng do Lưu công tử sáng tác đúng không?”
“Đúng... Đúng thì sao vậy?” Vân Hạc vẫn tiếp tục giả vờ say.
Nếu đã muốn giả bộ thì hắn sẽ giả bộ tới cùng.
Tiếp theo sẽ là phần trình diễn của hắn!
Phải kéo mấy kẻ ngốc nghếch này xuống hố mới được!
Đôi mắt Diệu Âm lộ vẻ vui mừng, nàng ta lại nói: “Bài thơ vừa nãy Chương công tử mới chỉ đọc một nửa, không biết công tử đây có thể đọc cả bài thơ được không?”
“Nếu ngươi muốn nghe thì bản công tử sẽ đọc cho ngươi nghe!”
Vân Hạc bám một tay vào người Chương Hư, giả bộ như không đứng vững rồi cất cao giọng nói: “Ngựa hoa lưu mới cưỡi, yên ngọc trắng; sa trường sau cuộc chiến... Mặt trăng sắc lạnh lẽo. Tiếng trống đầu thành như còn vang vọng, đao mạ
vàng trong bao... Còn chưa khô máu.”
“Tiếng trống đầu thành... Đao mạ vàng trong bao...” Diệu Âm nhẩm lại, từ từ thưởng thức bài thơ.
Mọi người cũng thưởng thức ca từ bài thơ.
Hai câu sau vừa được cất lên, quan niệm nghệ thuật của cả bài thơ cũng được khắc họa rõ nét.
Hình ảnh chỉnh chiến nơi sa trường bỗng hiện ngay trước mắt mọi người.
Một lúc lâu sau, Diệu Âm khom người hành lễ trước Vân Hạc: “Tài văn chương của Lưu công tử đây xuất sắc đến mức tiểu nữ bội phục! Hai bài thơ của công tử đều là những tác phẩm kiệt xuất!”
“Tác phẩm kiệt xuất ư?” Vân Hạc tự giễu, hắn cười ha ha nói: “Làm thơ thì được ích lợi gì? Mấy câu thơ kiểu này ta đọc bừa cũng ra rồi, nhưng có ích gì chứ?