Càng nói đến sau, giọng Diệp Tử càng nhỏ lại.
Mà vẻ mặt của Thẩm phu nhân cũng trở nên đặc sắc hơn.
Có kinh ngạc, có nghi ngờ, có khó tin...
Đủ vẻ mặt cứ luân phiên biểu diễn trên gương mặt Thẩm phu nhân.
Sau khi kinh ngạc hồi lâu, Thẩm phu nhân khó khăn hoàn hồn lại: “Con không lừa nương đấy chứ?”
“Con lừa nương làm gì chứ?”
Diệp Tử lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Nương nghĩ xem, Lục điện hạ không có chút nền móng nào, hẳn tiếp tục ở lại hoàng thành tốt hơn, hay là đến Sóc Bắc sẽ có nhiều cơ hội hơn?”
Thẩm phu nhân nghe thế, bà lại rơi vào im lặng.
Theo lý mà nói, nếu Vân Hạc là một nhân tài thì chắc chắn là đi đến Sóc Bắc sẽ tốt hơn.
Chỉ đáng tiếng, Vân Hạc chỉ là một tên hoàng tử bất tài vô dụng.
Hắn đến Sóc Bắc chẳng khác nào tự nộp mạng.
Thẩm phu nhân nghĩ hồi rồi nói ra cách nghĩ của mình.
“Là nương đã xem thường hắn rồ
Diệp Tử lắc đầu, cười nói: “Đúng là công phu của hắn không được, nhưng hắn tài trí hơn người, bỏ xa con cả ngàn dặm. Nếu không thì nương nghĩ con sẽ cam tâm tình nguyện ở dưới trướng hắn lâu thế sao?”
Nói đến đây, giọng Diệp Tử lại nhỏ dần đi, sau đó kể lại chuyện Vân Hạc nhờ mình tung tin đồn về vụ tượng đá.
Nghe xong những lời của Diệp Tử, Thẩm phu nhân lại rơi vào hố sâu kinh hãi. Bà không thể ngờ được Vân Hạc đã âm thầm làm nhiều chuyện như vậy.
Hơn nữa tên khốn đó đã khiến Diệp Tử làm việc cho hắn từ lâu, còn mấy người họ lại ngu ngốc không hay biết gì.
Qua một hồi rất lâu, Thẩm phu nhân mới hoàn hồn lại. “Nếu con nói thật thì có hơi đáng sợ rồi đấy.”
Thẩm phu nhân nhíu mày: “Tên đó có thể nhẫn nhịn ngần ấy năm, còn lừa được tất cả mọi người, tâm kế thâm sâu, con người giảo hoạt, thật khó mà tưởng tượng nổi!”
Diệp Tử gật đầu tán thành, lại nói: “Mấy cái con nói chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi, hoặc là nói chỉ là hắn muốn con biết. Nói thế này đi, con đã ở bên cạnh hắn khá lâu, làm hộ hắn rất nhiều việc, nhưng con không thể nhìn thấu hắn.”
Thẩm phu nhân yên lặng một lúc, lại lo lắng nói: “Chuyện này đối với Thẩm gia ta mà nói thì chưa chắc đã là chuyện tố
Dựa theo lời của Diệp Tử, Vân Hạc đi Sóc Bắc có thể mưu phản bất cứ lúc nào.
Từ xưa đến nay, người mưu phản có vô số kể, nhưng có mấy kẻ thực sự thành công.
Một khi Vân Hạc tạo phản thất bại, chắc chắn Thẩm gia sẽ bị liên lụy. “Không phải là chuyện tốt nhưng chưa chắc là chuyện xấu.”
Diệp Tử khẽ cúi đầu: “Điều quan trọng nhất là chúng ta không được chọn lựa.”
Không được chọn lựa?
Thẩm phu nhân ngây người, rồi lại bất lực cười khổ. Đúng thết
Thẩm gia nào có quyền được chọn lựa.
Từ giây phút Thánh Thượng ban hôn, Thẩm gia đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, cho dù họ đi mật báo cho Văn đế, nói Vân Hạc tạo phản, Văn đế sẽ không bao giờ tin, ngược lại sẽ coi Thẩm gia vu khống hãm hại Vân Hạc.
“Xem ra chúng ta không thể không lên con thuyền của hắn Thẩm phu nhân cười tự giễu, lại quay ra nói: “Chuyện này đừng nói cho nha đầu Thẩm Hinh biết, con biết tính nha đầu đấy rồi, nó không giữ mồm giữ miệng được đâu.”
“Vậy nên con mới muốn nói chuyện với mình nương đó.”
Diệp Tử cười nói: “Dù con nói với nương, nhưng nương có thể giữ kín được, vờ như không biết chuyện gì. Bao giờ đến lúc cần thiết thì hãng nói cho Hinh Hinh, đừng để muội ấy làm xăng làm bậy. Nếu thái độ của chúng ta với hắn thay. đổi quá nhanh cũng dễ thu hút sự hiềm nghỉ.”
Thẩm phu nhân đồng ý, lại hỏi: “Này cũng là hắn nói với con à?”
“Vâng.”
Diệp Tử gật đầu: “Hắn suy nghĩ mọi chuyện vẹn toàn hơn con rất nhiều. Chỉ khi hắn có thể thuận lợi đến Sóc Bắc, chúng ta mới có thể nhìn thấy được mặt đáng sợ của hắn.”
Là sao?
Thẩm phu nhân khó hiểu nhìn con dâu, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Dù Diệp Tử không giỏi võ, nhưng lại thông minh nhất Thẩm gia.
Ngay cả nàng ấy cũng nói như vậy, đủ thấy Vân Hạc không hề đơn giản chút nào...