Buổi tối, ở ngự thư phòng.
Bởi vì ngày mai phải đi săn nên đêm nay Văn đế không sủng hạnh phi tử nào.
Đương nhiên cũng là do ông không có tâm trạng. “Đã điều tra rõ chưa?”
Văn đế tựa lưng trên giường nghỉ trong ngự thư phòng, hai cung nữ quỳ trước mặt bóp chân cho ông, Mục Thuận thì khom người đứng cạnh bên.
“Đã điều tra rõ rồi ạ.”
Mục Thuận thưa: “Chuyện là do nhi tử Mạnh Quảng Bạch của Ngự sử đại phu, Mạnh Nhược Vọng dựng lên.”
Mạnh Quảng Bạch?
Văn đế chau mày: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
Mục Thuận nói: “Sau khi Lục điện hạ say rượu, hắn thừa dịp chọc giận những người tham gia hội thơ, nói họ là đám giả vờ giả vịt, còn nói đến chuyện Lục điện hạ đi đến Sóc Bắc, kết quả đã khiến Mạnh Quảng Bạch nghi ngờ, Lục điện hạ tức giận bác bỏ Mạnh Quảng Bạch, sau đó thì xảy ra chuyện...”
“Nghi ngờ?”
Văn đế nheo mắt: “Mạnh Quảng Bạch nghi ngờ cái gì?”
Mục Thuận rón rén liếc nhìn Văn đế một cái rồi mới nói: “Mạnh Tử Bạch nghi ngờ Thánh Thượng chỉ nói mồm cho Lục điện hạ đến Sóc Bắc, hoặc là bảo Lục. điện hạ đến Súc Bắc để làm loạn lòng quân, tóm lại là do Thánh Thượng không nỡ để Lục điện hạ đi Sóc Bắc. Lục điện hạ vì thế nên nổi giận, sau đó mới phản bác, rồi xảy ra chuyện sau này.”
Hóa ra là thết
Tia sáng trong mắt Văn đế khế động.
Cái tên Mạnh Quảng Bạch đáng chết này!
Nếu hắn ta không nghỉ ngờ lọ chai thì đâu ra lắm chuyện như thế?
Văn đế càng nghĩ càng tức, lập tức phân phó cho Mục Thuận: “Bảo Mạnh Nhược Vong dạy dỗ nhi tử cho tốt! Nói với hắn, nếu hắn không dạy được thì để trẫm dạy choI”
Văn đế nói đến đoạn sau, giọng điệu mang theo sát khí rõ ràng.
Mục Thuận gật đầu, lại dò hỏi: “Thánh Thượng, hôm nay chuyện Lục điện hạ phải đi Sóc Bắc đã bị mọi người biết hết rồi, giờ nên làm sao đây?”
“Làm sao à? Sao trẫm biết là phải làm sao?”.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Văn đế khó chịu liếc xéo Mục Thuận: “Giờ người toàn thành đều biết trẫm hạ chỉ cử lão Lục đi Sóc Bắc rồi, còn nói trắm anh minh uy vũ, nói Lục hoàng tử không sợ chết! Nếu trẫm không để nó đi Sóc Bắc thì mọi người sẽ nhìn trầm như thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, ngọn lửa nơi đáy lòng Văn đế lại dâng lên.
Nếu chuyện này chưa bị truyền ra ngoài còn dễ xử lý, nhưng giờ ai ai cũng biết chuyện rồi, ông có muốn khống chế cũng chẳng nổi.
Giờ họ đã được khen ngợi tận mười tầng mây xanh, sảy chân lỡ bước là nát xác như chơi.
Ngày hôm sau, Thẩm Hinh rất không tình nguyện mà hội họp với đám người Vân Hạc.
Nàng khá hứng thú với săn bắn, nhưng giờ nàng không muốn nhìn thấy Vân Hạc chút nào.
Nếu không phải là Văn đế cố ý dặn dò thì nàng còn lâu mới đi. Thẩm Hinh mặc đồ bảo hộ, còn mang theo cung và tên.
Nom rất ra dáng nữ tướng quân.
So với Thẩm Ninh thì Vân Hạc và Diệp Tử ăn mặc khá tùy ý.
Vân Hạc vác theo hai cung đá đã mệt muốn chết rồi chứ đừng nói đến săn bắn.
Tuy đồ Diệp Tử nhẹ hơn chút nhưng cũng không khấm khá hơn là bao.
Vân Hạc biết rõ hôm nay Văn đế bảo hắn đưa theo Diệp Tử chắc là để thử tài thơ của Diệp TỬ.
Bởi thế, Vân Hạc đã cố ý chuẩn bị cho Diệp Tử hơn mười bài thơ về đề tài săn bắn hoặc là đề tài phong cảnh.
Hắn cũng không biết Văn đế sẽ thử Diệp Tử như thế nào nên chỉ đành dốc sức chuẩn bị, đến lúc cần thiết Diệp Tử chỉ cần ứng biến chút là được.