Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 136: C136: Thăng khốn kiếp này



Nhìn cái là biết Thẩm Hinh vẫn chưa nguôi giận, nàng không thể che giấu đi được ánh mắt như muốn băm vằm Vân Hạc ra.

Sau khi chuẩn bị đơn giản một hồi, mấy người đưa theo mấy thị vệ đi về phía Nam Uyển.

Nam Uyển còn gọi là sân bắn Nam Uyển. Đây là sân bắn của hoàng gia, chuyên môn cho hoàng tộc đi săn.

Lúc họ đến cửa Nam Uyển, những vị hoàng tử khác đã đến khá đầy đủ rồi, chỉ có mỗi Văn đế, lão Thất và lão Bát vẫn đang ở trong cung là chưa đến.

“Lão Lục, hoàng thượng bảo chúng ta đi săn, sao ngươi không mang theo mũi tên?”

“Lão Lục không đưa, Lục hoàng tử phi đưa theo là được rồi còn gì!”

“Dù sao lão Lục mang mỗi cái cung thôi cũng đã vất vả rồi, hoàng thượng cố ý bảo Lục hoàng tử phi đến là để nàng ta đi săn thay lão Lục là cái chắc.”

“Lão Lục, nghe nói mấy hôm trước đệ tạo phong ba bão táp ở Quần Phương Uyển! Không ngờ người chưa bao giờ ra khỏi hoàng thành như đệ lại viết được nhiều thơ liên quan đến chiến trường thế!”

“Ta nói này lão Lục, thơ đó của người là chép của ai thế? Nói cho tam ca nghe đi, ngày mai tam ca đi chép vài bài...

Vân Hạc vừa đến đã nhận được những lời châm biếm của các vị hoàng tử khác.


Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Vân Hạc. Vân Hạc thầm lắc đầu.

Mấy tên ngu này, tốt xấu gì cũng là hoàng tử mà ngày nào cũng đi nói móc máy một người vô mình như mình làm gì không biết?

Hắn đã làm cho sự tồn tại của mình thấp nhất có thể rồi cơ mà.

Vân Hạc vừa cảm thán vừa vỗ ngựa đi đến trước mặt mấy người kia, khẽ nhìn qua bọn họ, ánh mắt đó khiến họ thấy rất khó chịu.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Vân Lệ lườm Vân Hạc, khó chịu quát.

Vân Hạc cười khẩy: “Tứ ca biết đó.”

Lão Tứ?

Ba hoàng tử vô thức liếc nhìn sang Vân Đình.

Cơ mặt Vân Đình khẽ co giật, mặt tối thui: “Hắn là đang muốn khắc ghi những gương mặt phấn khởi của các ngươi, để khi xuống suối vàng sẽ nhớ đến các ngươi.”

Gương mặt phấn khởi?

Khóe miệng ba người co rút, đồng loạt tức giận nhìn Vân Hạc.

“Hầy!”

Vân Hạc giả bộ thở dài, buồn sầu nói: “Thực ra đệ không nỡ rời xa bốn huynh trưởng, lúc đi Sóc Bắc, ta muốn đưa theo một vị huynh trưởng, như thế thì ta có chết ở Sóc Bắc cũng có huynh trưởng đưa ta về linh cữu, không biết hoàng thượng có đồng ý không...”

Đưa một người đi Sóc Bắc?

Nghe thấy lời này của Vân Hạc, mấy người hốt hoảng giật thót tim.

Có ma mới bằng lòng đi Sóc Bắc với hắn!


Giờ đang là lúc tranh chức Thái tử mà!

Chạy đến Sóc Bắc có khác nào vô duyên với ngôi Thái tử đâu?

Lúc mấy người kia đang thầm chửi rủa, Vân Hạc lại nhìn chằm chằm họ, dường như đang muốn chọn người đi cùng hắn đến Sóc Bắc.

“Lão Lục, không được nói bừa thế đâu."

Mặt Vân Đình tối sầm lại: “Hơn nữa, cho dù ngươi nói thì phụ hoàng cũng không đồng ý đâu.”

“Này thì ai mà biết được.”

Vân Hạc khit mũi: “Giỏi lắm thì ta đi chiến đấu anh dũng, huynh trưởng đi đến Sóc Bắc với ta chỉ cần giúp ta đưa linh cữu về là được rồi, không có gì nguy hiểm đâu. Nói không chừng phụ hoàng sẽ đồng ý đấy nhỉ?”

Thăng khốn kiếp này!

Nghe thấy lời này của Vân Hạc, mấy người đó chỉ muốn bổ nhào đến đạp hắn từ trên ngựa xuống.

Giờ tên khốn này đang được sủng, lỡ như hắn đề nghị thế thật, nói không chừng phụ hoàng cũng đồng ý cái rụp.

Nhị hoàng tử bước đến bên Vân Lịch, chu mỏ nói: “Tam ca thân với ngươi nhất, còn cho ngươi mượn ngân lượng, ngươi có thể bảo Tam ca đi cùng ngươi.”


“Đúng, đúng!” Vân Đình và Ngũ hoàng tử lập tức gật đầu phụ họa. “Sao các ngươi lại không đi đĩ?”

Vân Lịch tức nhận nhìn mất người xung quanh: “Bớt bỏ dầu vào lửa đi!”

Nhị hoàng tử cười ha hả: “Bọn ta có bỏ dầu vào lửa đâu, bọn ta chỉ nói sự thật thôi mà. Hơn nữa, lão Tam à, không phải ngươi từng nói muốn tự mình tiễn lão Lục đi hay sao? Này là vừa khéo luôn, ngươi tiễn lão Lục xong thì ở lại luôn.”

“Đúng!” Vân Đình cười a dua theo: “Chuyện này bọn ta không dám tranh với tam ca đâu.”

Ngũ hoàng tử hùa theo: “Làm huynh thì nên đi đón đệ về chứ.” “Thế thì Nhị ca đi mới đúng!”

Vân Lịch hừ lạnh nói: “Sau khi Thái tử tự vẫn, Nhị ca đã là huynh trưởng của chúng ta, chuyện này ta sao dám tranh giành với Nhị ca.”

Đồng minh bốn người đã tan rã trong nháy mắt, bắt đầu cắn xé lẫn nhau.

Vân Hạc thấy thế thì mỉm cười không nói gì, trong lòng lại thầm chửi bốn thằng ngu.

Ngay lúc bốn người đang cãi vã, phía xa truyền đến tiếng đất cát tung bay, ngay sau đó là một loạt cờ tiên phong xuất hiện trước mặt mọi người.

Biết Văn đế đã đến, bốn người đều ngậm miệng lại nhưng ánh mắt nhìn nhau đầy khói súng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.