Xe ngựa của Văn đế đã tới.
Ngoài lão Thất và lão Bát đi bên ngoài cùng Văn đế, còn có hai vị phi tử là Thục phi và Lương phi.
Văn đế săn bắn, cũng không dẫn theo Hoàng hậu, chuyện này khiến mọi người hiểu được, Hoàng hậu đã mất hết thế lực, bị phế truất chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Sở dĩ bây giờ Văn đế chưa phế truất, là bởi vì chuyện Thái tử phản loạn chỉ vừa mới lắng xuống, lúc này lại nhắc đến việc phế truất, e là sẽ xảy ra chuyện.
Văn đế vừa đến, ông ấy đã tức giận trừng Vân Hạc.
Đợi mọi người hành lễ xong, lúc này mới để mọi người hộ tống vào Nam Uyển.
Sau khi tìm được vị trí thích hợp, một đám cung nữ, thái giám lập tức kéo. màn, bày một chiếc bàn dài ra, có đủ loại hoa quả, rượu ngon.
Đây đâu phải đến để săn bắn! Rõ ràng là một chuyến dã ngoại lớn!
Cho đến khi mọi thứ được chuẩn bị xong, lúc này Văn đế mới xuống xe ngồi xuống, Thục phi và Lương phi một trái một phải ngồi bên cạnh Văn đế.
"Lão Lục, không phải trẫm bảo người thông báo cho ngươi đến săn bắn sao? Tại sao không mang cung tên?”
Ánh mắt Văn đế dừng trên người Vân Hạc, vẻ mặt hờn giận. Mẹ nó! Ông già này bắt đầu xử lý hắn sao?
Vân Hạc chửi thầm một câu, hắn cười ngượng: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần yếu ớt, chuyện bắn cung này, nhỉ thần quả thật... không biết..."
"Không thể được!"
Văn đế nhìn chằm chằm Vân Hạc: "Ngươi chính là Hổ Liệt tướng quân đích thân trẫm phong, ngươi sẽ xuất trinh ở phía Bắc thay trẫm, đến cả cung tên cũng không biết bản, ra chiến trường, chẳng phải sẽ khiến người Bắc Hoàn chê cười người Đại Càn chúng ta sao?"
Quả nhiên vẫn là chuyện này!
Vân Hạc thâm kêu khổ.
Bỏ đi, lúc hắn làm như vậy, đã nghĩ đến hậu quả sau này. Là phúc không phải họa, là họa tránh không được!
Thôi thì cứ thuận theo!
Vân Hạc nghĩ vậy, hắn nói rõ ràng: "Nhi thần chắc chắn sẽ luyện tập thêm, sẽ cố gắng để phụ hoàng không mất mặt?"
"Luyện tập thêm?”
Văn đế híp mắt lại: "Luyện tập thêm của ngươi chính là cả ngày lăn lộn với Chương Hư, chơi bời lêu lổng?"
Vân Hạc cứng đờ, tạm thời hắn nghẹn họng không trả lời được. Đám Vân Lệ thấy Vân Hạc bị Văn đế nhắm vào, bọn họ đều vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng lão Lục cũng gặp chuyện xui xẻo!
Trước đó bọn họ bị Văn đế làm mất hết mặt mũi trước văn võ cả triều, chắc chắn lão Lục cũng vui sướng khi người khác gặp họa!
Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt bọn họ vui sướng khi người khác gặp họa!
Văn đế thấy Vân Hạc không nói gì, ông ấy tức giận trừng hắn: "Tạm thời cút sang một bên, trãm sẽ xử lý ngươi sau!” Vân Hạc ngoan ngoãn đứng một bên, dáng vẻ phục tùng.
Thẩm Hinh thấy dáng vẻ uất ức này của Vân Hạc, nàng không khỏi tức giận.
Hôm trước khi hắn đứng trước hoa thơm cỏ lạ, không phải rất biết ăn nói sao?
Không phải hắn đã bác bỏ khiến mọi người xấu hổ không chịu nổi sao? Sao bây giờ lại sợ sệt như vậy?
"Mang lên!"
Lúc này, Văn đế lại nhẹ nhàng vẫy tay với Mục Thuận.
Mục Thuận nhận mệnh, lập tức bảo người mang một chiếc hòm dài từ trên
xe ngựa xuống. Chiếc hòm rất đẹp. Chỉ nhìn chiếc hòm đã biết bên trong chứa thứ gì đó không tầm thường.
Ánh mắt của mấy Hoàng tử đều dừng trên chiếc hòm, trong lòng vô cùng tò
mò. "Hôm nay trâm sẽ không tham gia săn bắn."
Văn đế giương mắt nhìn mấy Hoàng tử: "Trong này chứa báu vật, hôm nay ai bắn được nhiều con mồi nhất, trẫm sẽ ban cái này cho người đó!"
Mấy Hoàng tử nghe được lời Văn đế, bọn họ đều rất kích động.
Không ngoài dự đoán của họ, cuộc săn bắn hôm nay rất có thể sẽ liên quan đến vị trí Thái tử!
"Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn tham gia săn bắn!" Lúc này, Bát hoàng tử bỗng đứng ra. "Nhi thân cũng muốn!" Cửu hoàng tử cũng đứng ra. "Gái gì?" Văn đế khẽ nhíu mày: "Hai ngươi còn chưa trưởng thành, vì cuộc săn bắn ngày hôm nay, hôm qua trẫm đã cố ý sa người ở Nam Uyển thả mấy con mãnh thú ra, hai ngươi vào săn bản, dễ dàng lọt vào sự tấn công của thú dữ, theo ý trãm, tốt nhất hai ngươi đừng tham gial"