Bọn Vân Hạc cũng nhanh chóng trở về.
Khi bọn họ đến, các Hoàng tử còn lại đều đã trở lại.
Mỗi người đều có thu hoạch lớn.
Trên mặt đất bày rất nhiều con mồi to nhỏ.
Đến cả trước mặt lão Bát mới mười ba tuổi cũng bày không ít con mồi. Ngoại trừ Vân Hạc, chỉ có lão Cửu mười một tuổi đi về tay không.
Mọi người thấy đám người Vân Hạc hai tay trống trơn, bọn họ không khỏi cười vang.
"Lão Lục, sao các ngươi không có một con mồi nào vậy?"
"Không thể nào! Đệ muội đã giúp ngươi, sao ngươi vẫn không có con mồi?" "Ta đoán là, lão Lục coi trọng mặt mũi, không muốn để đệ muội ra tay."
"Ta thì nghĩ rằng, là Lục ca tâm địa lương thiện, không đành lòng sát sinh..." Mọi người ta một câu, ngươi một câu.
Làm trò trước mặt Văn đế, mặc dù bọn họ có thu liễm, nhưng ý giễu cợt trong những lời nói đó vẫn rất đậm.
Đến cả thằng nhóc lão Bát cũng đến góp vui.
Vân Hạc lười phản ứng lại những người này, hắn chỉ giương mắt nhìn về phía Diệp Tử.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Vân Hạc thấy Diệp Tử gật đầu thì yên tâm. Chỉ là một bài thơ, xem ra Diệp Tử qua rồi!
Lúc này, Diệp Tử cũng vô cùng nghi hoặc.
Vân Hạc không săn được thú, có thể hiểu được.
Nhưng nàng ấy biết năng lực của Thẩm Hinh!
Thánh thượng đã ân chuẩn cho Thẩm Hinh săn bắn giúp Vân Hạc, tại sao vẫn không săn được thú?
"Lão Lục, đây là các ngươi có chuyện gì?”
Văn đế đen mặt nhìn về phía Vân Hạc: "Nam Uyển lớn như vậy, các ngươi không bắn được một con thú nào sao? Rốt cuộc là các ngươi đi để làm gì?"
Nghe Văn đế nói vậy, mọi người đều bày ra dáng vẻ xem kịch vui. Trước đó để cho Vân Hạc nhìn bọn họ diễn.
Bây giờ cũng đến lượt bọn họ nhìn Vân Hạc diễn.
Tốt nhất là phụ hoàng cũng đánh Vân Hạc tơi bời trước mặt mọi người!
Thế nhưng với cơ thể nhỏ bé của phế vật Vân Hạc này, cũng không biết là có thể chống cự được hay không.
Vân Hạc thuận theo nói: "Nhi thần vô dụng."
"Trẫm biết ngươi vô dụng!"
Văn đế lạnh lùng nói: "Cho nên trẫm cố ý ân chuẩn Lục hoàng tử phi giúp ngươi! Nhưng tại sao ngươi vẫn không mang được một đầu thú về? Các ngươi là đi du sơn ngoạn thủy sao?"
Văn đế thoạt nhìn rất tức giận.
Vân Hạc thầm cảm thán, ông già thật biết diễn.
Đương nhiên ông già này cũng có thể tạm thời tạm thời phát tiết lửa giận với các Hoàng tử khác lên đầu hắn, để tránh ông ấy nghẹn hỏng.
Vân Hạc làm ra vẻ cẩn thận từng li từng tí, hắn thấp giọng trả lời: "Vận khí chúng ta không tốt, không gặp được con mồi."
Một đám Hoàng tử nghe Vân Hạc nói vậy thì cười vang.
"Nam Uyển to như vậy, không gặp được con mồi?"
"Lão Lục, ngươi học được cách nói dối từ khi nào vậy?"
"Không cố gắng hết sức thì thôi, đừng giấu diếm, đó là tội khi quân..."
Mọi người cười không ngừng, thậm chí Vân Lệ đã bắt đầu đặt tội cho Vân Hạc.
Thục phi cũng gật đầu: "Vân Hạc à, ngươi không được nói dối trước mặt phụ hoàng! Mặc dù Thánh thượng rộng lượng, nhưng tội khi quân này, không thể tha cho ngươi được."
'Thẩm Hinh thấy Vân Hạc bị mọi người làm khó dễ, nàng tức giận muốn chết.
Nàng đã biết khi trở về chắc chắn sẽ như vậy!
Cho dù bọn họ mang một ít con mồi về, ít nhất sẽ không bị như vậy!
'Tên khốn kiếp chết tiệt!
Đáng đời!
Thẩm Hinh thầm mắng một câu, nàng khom người trả lời: "Thánh thượng, chúng ta không du sơn ngoạn thủy, chúng ta thật sự đi tìm con mồi, nhưng Lục điện hạ coi trọng mặt mũi, không cho ta ra tay giúp hắn, cho nên mới không săn được thú."