Lúc này còn biết giữ gìn mặt mũi của Thẩm Hinh.
Nghe bọn họ nói, Thẩm Hinh lại chỉ ước gì tìm cái khe đất chui vào.
Rõ ràng là Vân Hạc mạnh bạo ngăn cản bọn họ mang con mồi trở về.
Hiện giờ lại thành nàng và Vân Hạc đều không muốn mang.
Lúc sau, Văn đế lại dò hỏi thị vệ của lão cửu.
Đáp án nhận được không khác là bao.
Lão Cửu cũng thấy được con mồi bị bắn chết, nhưng lại kiên quyết không mang theo, dù sao hắn ta còn nhỏ tuổi, quan trọng danh dự hơn, không cần giở trò bịp bợm.
“Được rồi, trẫm đã biết, lui ra hết đi!”
Văn đế nhẹ nhàng phất tay, ánh mắt lạnh lùng đó lại lần nữa đảo qua trên người một chúng hoàng tử khác: “Nghe được chưa? Cốt khí! Đến cả lão Lục suốt ngày bị các ngươi coi là phế vật cũng biết đến hai chữ cốt khít”
“Các ngươi thì sao? Một đám dùng đủ chiêu trò lừa gạt trầm!”
“Trẫm không thử lòng, một đám các ngươi đều là người tốt, một đám đều là quân tử! Còn thử một chút thôi thì nguyên hình của các ngươi lộ ra hết!”
“Trãm lần lượt cho các ngươi cơ hội, xem thử liệu có ai đứng ra thừa nhận số con mồi đó là nhặt được không? Nhưng chẳng ai trong số các ngươi chịu đứng ra thừa nhận!”
“Wị trí Thái Tử khiến các ngươi nhớ thương đến vậy sao?”
Văn đế càng mắng càng phần nộ, một chân một đá, đá toàn bộ sáu hoàng tử ngã lăn quay ra đất.
Đến cả hai đứa nhỏ là lão Thất và lão Bát hai cũng không buông tha.
Hai đứa nhỏ bị đá đến nước mắt lưng tròng, lại không dám khóc thành tiếng.
“Đáng đời!”
Vân Hạc cười thầm trong lòng.
Còn nhỏ tuổi đã học đòi chơi chiêu trò cùng đám ngu xuẩn này ư? Cũng không xem bọn hắn đã đủ lông đủ cánh chưa đã!
Sáu người bị đá lăn quay, lại lần lượt bò dậy quỳ xuống lần nữa, lần lượt thỉnh tội.
“Thục phi!”
Lúc này, Văn đế lại quát lên một tiếng.
“Thần thiếp... có mặt!”
Thục phi nơm nớp lo sợ đi ra.
“Ngươi không muốn để lão lục đến Sóc Bắc đến vậy à?”
Văn đế lạnh lùng nhìn Thục phi: “Có phải ngươi cũng muốn tự mình đưa lão Lục giống lão Tam đúng không?”
“Bụp..."
Thục phi bỗng nhiên quỳ xuống, khóc sướt mướt nói: “Thần thiếp không dám! 'Thánh Thượng minh xét, thần thiếp là thật sự sợ Vân Hạc đến Sóc Bắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
“Trãm vẫn chưa hồ đồ đâu!”
Văn đế lạnh lùng nhìn Thục phi một cái, ngược lại nhìn sang Lương phi.
Đón nhận ánh mắt của Văn đế, Lương phi cũng trực tiếp quỳ xuống khóc ròng: “Thần thiếp không biết cách dạy con, mong Thánh Thượng ban tội!”
“Ngươi đâu chỉ là không biết cách dạy con?”
Văn đế gầm lên: “Ngươi nói cho trầm, lão Bát chẳng qua chỉ mười ba tuổi, hắn dựa vào đâu có thể săn nhiều con mồi như vậy? Ngươi còn có mặt mũi ra mặt giành thắng lợi cùng lão Bát?”
Quả thật hôm nay Văn đế bị chọc tức quá mức.
Sáu đứa con trai có cơ hội trở thành Thái Tử thì năm đứa đã lừa ông ấy cả rồi!
“Thần thiếp có tội..”
Lương phi khóc sướt mướt quỳ trên mặt đất, cả người không kiềm được run rẩy.
“Quỳ gối ở đây ngẫm lại cẩn thận cho trẫm!” Văn đế căm tức nhìn Lương phi, lại đằng đằng sát khí rống to: “Người đâu, lôi tất cả thị vệ của lão Nhị, lão Tứ, lão Ngũ và lão Bát xuống đánh năm mươi gậy! Xử tử hết tất cả thị vệ của lão Tam không chừa một kẻ nào!”
Lúc này đây Văn đế bày dáng vẻ lãnh khốc vô tình của một bậc đế vương ra vô cùng nhuần nhuyễn...