Văn Đế im lặng rất lâu.
Vân Hạc biết đây là thời khắc mấu chốt để Văn Đế đưa ra quyết định nên cũng không nói chuyện quấy rầy mà chỉ hồi hộp chờ đợi quyết định của Văn Đế.
Sau một lúc lâu, dường như cuối cùng Văn Đế cũng hạ quyết tâm.
"Từ mai, ngươi đi tìm..."
Văn Đế vừa mở miệng nói chuyện, nhưng lại đột nhiên dừng lại.
Để lão Lục đi tìm tên lưu manh kia, chắc lão Lục sẽ bị chơi chết!
Thôi bỏ đi!
Sau khi trầm tư một lát, lúc này Văn Đế mới đổi giọng, nói: "Từ mai, ngươi đến 'Thần Võ quân báo danh, trẫm sẽ thông báo cho Tiêu Định Vũ dạy ngươi các loại hình binh pháp chiến trận!"
Dạy hắn binh pháp chiến trận?
Ý là, ông ấy đồng ý cho hắn đi Sóc Bắc?
Vân Hạc thầm vui mừng trong lòng, vội vàng đứng lên: "Đa tạ phụ hoàng!"
Văn Đế bất lực xua tay, trừng mắt nhìn Vân Hạc: "Ngươi nhớ kỹ cho trẫm, trẫm cho ngươi đi Sóc Bắc là cho ngươi đi kiến công lập nghiệp, không phải cho ngươi đi chịu chết!"
"Nhi thần nhớ kỹ!"
Vân Hạc nghiêm túc gật đầu.
Đột nhiên, hẳn lại có hơi cảm động.
Mặc dù Văn Đế đã phớt lờ hắn trong một thời gian rất lâu, nhưng thành thật mà nói, sau khi thu hút được sự chú ý của Văn Đế thì ông ấy đối xử với hắn cũng không tệ lắm.
Hơn nữa Văn Đế cũng vẫn luôn bảo vệ hắn chu toàn.
Chỉ là xuất thân của hắn đã quyết định hắn vô duyên với vị trí Thái tử, thật ra có rất nhiều chuyện, Văn Đế cũng bất lực.
Chỉ mong sẽ không có một ngày hai cha con họ phải sử dụng đến bạo lực!
Sau khi dặn dò Vân Hạc xong, Văn Đế lại không nhịn được xua tay: "Cút đi! Bây giờ Trâm thấy đám khốn các ngươi là thấy phiền!”
"Nhi thần cáo lui!"
Vân Hạc khom người cáo lui nhưng trong lòng thì đắc ý.
Quả nhiên đại chiêu này không uổng phí.
Tiếp theo, hắn có thể an tâm chuẩn bị cho chuyến đi đến Sóc Bắc.
Điều duy nhất khiến hắn nhức cả trứng chính là phụ hoàng còn muốn hắn đi †ìm Tiêu Định Vũ để học binh pháp chiến trận!
Con mẹ nó đây chẳng phải là làm chậm trễ hành trình của hắn sao? Ai Bỏ đi!
€oi như là đi tìm hiểu một chút về trình độ chỉ huy của các tướng lĩnh cấp cao của triều Đại Càn!
Nhân tiện cũng chân chính hiểu rõ thêm một chút về chiến tranh vũ khí lạnh.
Nghĩ như vậy, Vân Hạc lại không thấy phiền muộn nữa. Chờ hắn trở lại phủ thì đã tương đối muộn.
Vân Hạc đang định trở về phòng thì nhìn thấy phòng cỷa Diệp Tử vẫn sáng đèn.
Vân Hạc thoáng chần chờ rồi đi về phía phòng Diệp Tử.
Hiện tại hắn rất muốn chia sẻ một chút tin tức tốt của mình với Diệp Tử. "Thùng thùng..."
Vân Hạc gõ cửa phòng Diệp Tử.
"Vào đi!"
Giọng nói trong trẻo của Diệp Tử từ bên trong truyền ra.
Vân Hạc đẩy cửa bước vào.
Nhưng mà trong phòng không thấy bóng dáng Diệp Tử đâu. Rất nhanh, ánh mắt Vân Hạc chuyển rơi vào trên bình phong. Nàng ấy đang làm gì vậy?