Khi Diệp Tử quay đầu lại thì mới phát hiện Vân Hạc đang chằm chằm vào ngực mình.
Diệp Tử cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện mình đã lấp ló cảnh xuân. Diệp Tử vội vàng rụt người vào trong nước.
Cũng may có rất nhiều cánh hoa nổi lơ lửng trên mặt nước, che bớt cảnh xuân của nàng ấy.
Vân Hạc nhìn trong mắt, âm thầm tiếc nuối trong lòng.
"Nhìn đủ chưa?"
Diệp Tử đỏ bừng mặt, hai mắt như đao nhìn chằm chằm Vân Hạc. "Chưa..."
Vân Hạc buột miệng thốt ra, vừa mới nói một chữ đã bắt gặp ánh mắt tràn ngập sát khí của Diệp Tử.
"Khụ khụ...
Vân Hạc ho nhẹ một tiếng, lập tức sửa lời, nói: "Không có gì, đệ không phải loại người như tỷ nghĩi"
"Vậy sao?"
Trên trán Diệp Tử nổi gân xanh: "Làm phiền đệ lau sạch sẽ máu mũi trước. đất"
Máu mũi?
Mình chảy máu mũi sao?
Vân Hạc theo bản năng đưa tay ra lau, nhưng lại không hề có máu mũi. Lúc này hắn mới ý thức được mình vừa bị Diệp Tử đùa giỡn.
"Đệ đã nói rồi, chính nhân quân tử như bản điện hạ, sao có thể chảy máu mũi?"
Vân Hạc xấu hổ nhìn Diệp Tử một chút, lại mặt dạn mày dày nói: "Đệ cũng đã đi vào rồi, dù sao cũng phải làm chút chuyện chứ? Hay là đệ giúp tỷ thêm nước. nóng nhé?”
Đột nhiên, Vân Hạc có chút hiểu được niềm vui của hái hoa tặc.
Diệp Tử Vi hơi nghẹn lời, phẫn nộ chỉ ra bên ngoài: "Ra ngoài!"
"Không phải tỷ gọi đệ vào sao?" Vân Hạc trưng ra vẻ mặt vô tội.
"Tỷ."
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Diệp Tử đỏ bừng cả khuôn mặt, phát điên nói: "Tỷ tưởng đệ là Tiểu Như!"
Vân Hạc nhếch miệng cười một tiếng, trêu ghẹo nói: “Bây giờ tỷ cũng có thể coi đệ thành Tiểu Như mài!"
Diệp Tử nghe hắn nói vậy thì càng thêm nổi giận.
Thấy Diệp Tử sắp bị mình chọc cho tức chết, Vân Hạc vội vàng cười ha hả: "Ta chỉ đùa một chút thôi mà, nhìn ngươi kia, sao lại nhỏ mọn như vậy?”
"Đệ có thể đi ra ngoài trước hay không?"
Diệp Tử cắn răng nghiến lợi nhìn Vân Hạc, hận không thể đánh hắn một trận tơi bời.
"Được được, đệ ra ngoài."
Vân Hạc liếc trộm một cái, sau đó lại chững chạc đàng hoàng nói: "Tỷ tranh thủ thời gian tắm rửa, đợi lát nữa đến phòng tìm đệ..."
"Đệ nói cái gì?"
Diệp Tử tức giận: "Đệ nghĩ tỷ là ai?" Còn tìm đến phòng của hắn?
Sao hắn không dứt khoát gọi mình đi thị tẩm luôn đi! 'Tên khốn hèn hạ vô sỉ này!
"Chính tỷ đã coi đệ thành người khác!"
Vân Hạc im lặng nhìn Diệp Tử: "Đừng có đoán mò, đệ có chính sự muốn nói cho tỷ!"
Chính sự?
Diệp Tử Vi hơi sững sờ, lúc này mới ý thức được mình nghĩ sai, trên mặt lập tức càng thêm nóng bỏng.
"Đệ mau đi ral"
Diệp Tử xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn Vân Hạc: "Chú ý một chút, đừng để người khác phát hiện! Nếu không tỷ cũng không cần sống nữa đâu!"
"Nào có nghiêm trọng như vậy."
Vân Hạc nhún vai: "Vốn là không có gì, tỷ cứ nhất định phải..."
"Ra ngoài!"