Không ngu còn có thể nghĩ tới đổi lại ngựa á?
Nếu có thể đổi về thì thăng cha của hắn đã sớm dắt ngựa tới “Thật không biết sao người ngư như vậy có thể làm tới chức ky đô úy?”
Vân Hạc chửi bậy một câu, vẻ mặt xấu xa cười nói với Diệp Tử: “Đúng rồi, đệ còn một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với tỷ.
“Nhìn dáng vẻ của đệ thì không giống chuyện tốt lắm.” Diệp Tử hoài nghi nhìn chăm chằm hăn: “Chuyện gì?”
“Chuyện tốt, thật sự là chuyện tốt.” Vân Hạc cười ha ha, nhìn xung quanh một phen rồi mỉm cười nói: “Hôm nay đệ tới Thẩm phủ, nhạc mẫu kéo đệ trò chuyện nửa ngày, còn bảo đệ suy nghĩ tí, thu tỷ làm tiểu thiếp...”
Diệp Tử nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Thu nàng ấy làm tiểu thiếp?
'Tên khốn kiếp háo sắc ngập trời này đúng là càng ngày càng quá đáng.
Ngoại trừ lần ngoài ý muốn kia trước kia cho ăn bể bụng cũng chỉ đùa giốỡn nàng ấy hai câu mà thôi.
Bây giờ thì hay rồi, lại dám nói muốn thu mình làm tiểu thiếp ngay trước mặt?
Diệp Tử tức giận đến mức hít thở không thông, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Vân Hạc, cần răng nói: “Đệ còn nói hươu nói vượn, có tin bây giờ tỷ về Thẩm gia ngay không?”
“Đệ thật sự không có nói bậy.”
Vẻ mặt Vân Hạc vô tội nhìn nàng ấy: “Tỷ không tin thì đi hỏi nhạc mẫu đi! Bà ấy còn nói cảm thấy có lỗi với tỷ.”
Nói xong Vân Hạc lại nói những lời Thẩm phu nhân đã kể cho Diệp Tử.
Nghe lời Vân Hạc nói, Diệp Tử không khỏi sửng sốt.
Lấy hiểu biết của nàng ấy với Thẩm phu nhân thì Thẩm phu nhân tuyệt đới
không thể nói ra lời này.
Thật sự chính là mẹ chồng nàng ấy nói lời này cho hắn sao?
Mẹ chồng vậy mà có suy nghĩ như vậy?
Bà ấy còn nói với Vân Hạc rồi?
Bà ấy nói như vậy thì bảo bản thân nên làm người thế nào?
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
“Đệ bớt nói hươu nói vượn ở đây! Tỷ không nói với đệ nữa, tỷ đi làm việc đây.” Diệp Tử vừa xấu hổ vừa tức giận, vội ném thêm một câu rồi chạy trốn. Nhìn bóng lưng Diệp Tử, Vân Hạc khế nhếch miệng.
Chạy đi! Chạy đi!
Hòa thượng chạy được nhưng miếu thì có thể chạy được?
Ngay cả mẹ chồng tỷ cũng nói rồi, tỷ còn có thể chạy trốn được sao? Ha hat
Sớm muộn là người của đệ thôi.
Đúng vậy.
Ngoại người suốt ngày nghĩ đến tạo phản này thì còn ai có thể cứu mệnh phụ
thánh thượng thân phong như nàng ấy khỏi dầu sôi lửa bỏng chứ?
Haizz! Hết cách, thiên mệnh như thế. Oa ha ha!
Trong lòng Vân Hạc không ngừng cười điên khùng, trong đầu lại nhớ tới dáng
vẻ ướt át đêm đó lần nữa.
Trong lúc Vân Hạc đang suy nghĩ lung tung thì người hầu trong phủ tìm tới. “Khởi bẩm điện hạ, tam điện hạ mang theo Viên Khuê tới phủ.”
Hừ hừ.
Vân Hạc nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Lão tam tới giảng hòa à?
Ừm!
Lão tam cũng đưa tới cửa rời!
Không nghĩ cách lừa gạt chút lợi ích thì hình như không hợp lý lắm.
Vân Hạc yên lặng suy nghĩ rồi nói: “Nói cho tam điện hạ, cứ nói ta có chút viện
đang bận, mời hắn chờ một lát.”
“Vâng.” Đưa mắt nhìn người hầu rời đi, Vân Hạc lập tức bắt đầu cân nhắc. Nhất đỉnh phải nghĩ cách moi chút lợi ích từ chỗ lão tam. Người đưa tới cửa cho mình đào hố, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Suy nghĩ một lát, trong lòng Vân Hạc đã có tính toán, lập tức chạy đi tìm Diệp Tử
Ừ, lão tam đã ra sức.
Người người tốt không thể để lão tam làm.
Nghe kế hoạch của Vân Hạc xong, Diệp Tử thầm mắng trong lòng. 'Tên khốn kiếp vô sỉ này thất đức ghê.
Ừ, còn rất âm hiểm xảo trá nữa.
Thật không biết trong đầu hắn suốt ngày nghĩ gì mà toàn âm mưu hãm hại người hết lần này tới lần khác.